Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2013

Hy sinh

Nhận được thư mẹ mà tay con run run! Những lá thư mẹ gửi cho con không nhiều vì con có thường viết cho mẹ đâu! Những nét chữ to nhưng không tròn như ngày xưa nữa. Tay mẹ đang run! 
“Ý con đã quyết mẹ đành hi sinh vậy”. 
Mắt con hoa lên và cổ họng nghẹn ứ. Chỉ một câu ngắn gọn thôi, nhưng đây là lần đầu tiên mẹ tâm sự với con về chính mẹ. “Mẹ đành hi sinh vậy”. Con đã nghe và đã đọc biết bao lần những câu nói tương tự nhưng, “đoạn trường ai có qua cầu mới hay”. Giờ đây chính con đã cảm nghiệm được nỗi hi sinh vất vả của mẹ. Đã từ lâu con vẫn biết rằng mẹ đã và đang hi sinh cho con rất nhiều, nhưng sao lúc này con thấy xót xa quá mẹ ơi! Không xót xa sao được khi nghe chính mẹ mình nói lên hai chữ hi sinh. Dù vẫn biết rằng hi sinh cho con cái là một trong những hạnh phúc của mẹ. Mẹ muốn hi sinh những gì thuộc về mình để cho con được sống hạnh phúc. Con không dám bảo mẹ thôi đừng hi sinh bởi mẹ đã hi sinh rồi! nhưng phận con cái ai nào muốn… .Phải chăng đó là qui luật? 
Hai chữ hi sinh gợi lên trong con biết bao tâm sự từ ngày thơ ấu cho đến hôm nay. Lần về những kỉ niệm này, một lần nữa con nhận ra những hi sinh của mẹ. Thế mà bao năm nay con vẫn an vui với quyết định của mình mà vô tình quên mất bóng mẹ đang lặng lẽ đứng sau lưng con. Mẹ ơi, con thật có lỗi. Cảm ơn mẹ đã thức tỉnh con kịp thời. Càng nhận ra sự hi sinh con càng phải sống trọn vẹn hơn ý hướng đã chọn để không uổng phí những hi sinh của mẹ. 
Giờ đây, dù không có nhiều cơ hội để ngồi chia sẻ những nỗi niềm của mẹ, nhưng con vẫn tin rằng những tâm tình của con – cũng như những dòng chữ này – dù không đến được với mẹ nhưng chắc chắn rằng Thiên Chúa sẽ đón nhận và đưa vào trong trái tim Người để mẹ con ta sẽ cùng gặp nhau ở đó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét