Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2016

HÃY KÝ THÁC ĐƯỜNG ĐỜI CHO CHÚA

Thứ 7 tuần XXX TNC (Lc 14, 1.7-11)
Phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên” (Lc 14, 11).
Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu không nhằm dạy ta một nghệ thuật sống: chọn cái này để được cái kia. Chọn chỗ cuối để được mời lên chỗ vinh dự. Chúa mời gọi ta hãy có lòng khiêm nhường thực sự. khiêm nhường như chính Chúa đã làm gương cho chúng ta. Khiêm nhường thực sự là phó thác đời mình trong tay Chúa. Chỉ có Chúa mới biết vị trí nào phù hợp và tốt cho ta.
Những vị trí ta tự tìm lấy có thể là ảo tưởng. Để đạt được vị trí đó, đôi khi ta phải “xô đẩy” người khác để chen chân vào. Thậm chí, có khi ta còn dùng người khác như viên đá lót đường, như bàn đạp để ta tiến bước. Có thể ta sẽ đạt được những vị trí như mình mong ước nhưng chắc chắn nó sẽ không bền. Người khác cũng sẽ tìm cách để kéo ta xuống.
Cũng có thể có những người khác đưa ta vào một vị trí nào đó. Ta có một nhóm người ủng hộ để nâng ta lên, đưa ta vào vị trí ta thích. Thế nhưng, người ủng hộ ta cũng có giới hạn. Cũng sẽ có nhóm người khác không ủng hộ ta, họ cũng sẽ tìm cách đưa ta xuống để đưa người khác lên. Do vậy, vị trí đó cũng sẽ không bền.

Có một vị trí khác sẽ bền vững hơn, đó là vị trí ta để cho Chúa xếp đặt: “Hãy ký thác đường đời cho Chúa, chính người sẽ ra tay”. 

Thứ Năm, 20 tháng 10, 2016

AI YÊU THƯƠNG THÌ KHÔNG QUAN TÂM ĐẾN VIỆC XÉT XỬ

Thứ Sáu tuần XXIX TN (Lc 12,54-59)
Khi anh đi cùng đối phương ra tòa, thì dọc đường hãy cố gắng giải quyết với người ấy cho xong” (Lc 12,58)
Luật cần thiết trong cuộc sống, nhưng khi đã cạn tàu ráo máng, người ta mới dùng luật với nhau. Đã dùng luật thì sẽ có người thắng kẻ thua. Niềm vui của kẻ thắng dựa trên nỗi buồn của kẻ thua. Nếu cuộc đời luôn phải xử với nhau theo kiểu thắng thua, nghĩa là luôn dùng luật với nhau thì thật nặng nề.
Chúa không muốn chúng ta dùng luật với nhau nhưng mời gọi hãy làm hòa với nhau. Không cần dùng đến luật nhưng hãy “thỏa thuận” với nhau. Đúng hơn, Đức Giêsu chỉ để lại cho chúng ta một luật duy nhất, đó là “Hãy yêu thương nhau” (Ga 15,12).
Chúa dùng một luật duy nhất để xét xử chúng ta, đó là luật yêu thương. Nếu ngay ở thế gian này chúng ta dùng luật yêu thương để đối xử với nhau thì chẳng cần quan tâm đến việc xét xử.


Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2016

HÃY KIÊN TRÌ CẦU NGUYỆN

Chúa nhật XXIX TNC (Lc 18,1-8)
Lời Chúa hôm nay với sứ điệp rất rõ ràng: Anh em hãy kiên trì cầu nguyện. Có lẽ nhiều người sẽ hỏi: Chúa nhân từ quãng đại, Chúa quyền phép vô biên, tại sao không ban ngay mà đòi hỏi ta phải kiên trì? Xin thưa, trước hết, Chúa muốn ta tin tưởng vào Ngài và thứ đến, Chúa muốn ta quý trọng điều sẽ lãnh nhận.
Thực vậy, chỉ ai tin tưởng thì mới kiên trì. Nếu không tin tưởng thì chẳng ai kiên trì làm gì! Một người đi đường chẳng may bị cảnh sát giao thông bắt dừng lại. Thường phản ứng đầu sẽ là “xin xỏ”. Khi xin, ta thường quan sát phản ứng của người đó. Nếu thấy có “hy vọng” ta sẽ kiên nhẫn để xin vì tin  có khả năng sẽ được. Còn nếu ngay từ đầu ta thấy thái độ dứt khoát của họ thì thôi, chẳng phí lời làm gì!
Thứ đến, có kiên trì xin ta mới quý trọng điều sẽ lãnh nhận. Nếu điều gì ta xin được một cách quá dễ dãi thì ta dễ coi thường. Một đứa con xin bố mẹ tiền để mua cái điện thoại hay chiếc xe. Nếu bố mẹ cho ngay mà không xét đến nhu cầu và lợi ích của nó thì sẽ dễ dẫn đến nguy cơ đứa con sẽ xem thường món đồ đó. Nó sẽ không biết giữ gìn. Nó cũng chẳng tiếc, chẳng xót khi món đồ đó bị hư. Trái lại, nếu thay vì chiều lòng con cái ngay, bố mẹ bảo con hãy cố gắng học cho giỏi rồi sẽ mua cho, hay là con hãy đi làm, dành dụm tiền rồi nếu thiếu bao nhiêu bố mẹ sẽ giúp thêm cho. Khi đó, chắc chắn đứa con sẽ trân trọng món đồ hơn, biết giữ gìn cẩn thận hơn. Nó sẽ xót xa khi món đồ đó bị hư bởi vì đó là món đồ mà nó đã đóng góp công sức vào mới có được.
Cũng vậy, khi cầu nguyện, Chúa muốn ta kiên trì, nhất là cộng tác với Chúa, để dạy ta biết trân trọng ơn Chúa ban cho. Quả thật, tất cả mọi ân huệ đều là món quà tặng nhưng không, xuất phát từ lòng thương xót của Thiên Chúa. Nhưng lòng thương xót Chúa không phải là sự dễ dãi. Chúa mời gọi ta phải cộng tác, phải đổ công sức vào để biết trân trọng hơn quà tặng của Thiên Chúa.
Quả thật, trong bài đọc một, Chúa có thể dùng quyền uy của mình mà cho quân Ít-ra-en chiến thắng một cách dễ dàng và mau chóng. Thế nhưng Ngài không muốn làm như vậy. Ngài muốn dân phải cộng tác: Mô-sê cầu nguyện còn Giô-suê thì cầm quân chiến đấu. Muốn chiến thắng thì phải cầu nguyện và chiến đấu chứ không phải ngồi không mà có. Dân Ít-ra-en chiến thắng là nhờ lời cầu nguyện chứ không phải nhờ vào tài năng của ông Giô-suê hay nhờ sức mạnh của dân. Bằng chứng là khi Mô-sê mỏi, hạ tay xuống thì dân Ít-ra-en thua, còn khi ông giơ tay lên thì dân thắng. Dù cho đôi khi Mô-sê có vẻ đuối sức trong khi cầu nguyện nhưng không sao, ông vẫn có thể tìm sự nâng đỡ. Có người nâng đỡ để tay ông luôn giơ lên cao trong tư thế cầu nguyện. Chúa có thể cho dân chiến thắng cách dễ dàng nhưng Người không làm như vậy. Dân phải cố gắng chiến đấu. Mô-sê phải kiên trì cầu nguyện thì chiến thắng mới đến. Chúa muốn dân ý thức chiến thắng đó là hồng ân Chúa ban qua việc cầu nguyện chứ không phải do khả năng của ai.
Trong Tin Mừng, qua câu chuyện quan tòa và bà góa, Đức Giêsu một lần nữa mời gọi ta rất rõ ràng: Hãy kiên trì cầu nguyện, Chúa sẽ cho. Không phải vì sợ ta quấy rầy như quan tòa trong câu chuyện nhưng Chúa nhận lời ta vì lòng thương xót của Ngài. Vì Ngài là người Cha giàu lòng thương xót, luôn ban điều tốt lành cho con cái mình. Ngài biết điều gì cần cho ta hơn chính bản thân ta, nhưng không vì thế mà dễ dãi. Lòng thương xót không phải là sự dễ dãi. Nếu Chúa dễ dãi, con người có nguy cơ xem thường ơn thánh của Ngài. Ngài muốn ta kiên trì cầu xin không chỉ vì muốn ta lệ thuộc vào Ngài nhưng còn vì muốn ta tin tưởng và trân trọng ơn thánh của Ngài. Đặc biệt, Ngài muốn ta cộng tác với Ngài để ơn thánh thực sự mang lại hiệu quả trên cuộc đời mỗi người chúng ta.

Chúng ta hãy tạ ơn Chúa vì lòng thương xót của Ngài. Chúng ta hãy kiên trì cầu nguyện trong tin tưởng vì lòng thương xót Chúa chắc chắn sẽ đáp lời. Chúng ta hãy cộng tác để biết trân trọng ơn món quà ân sủng mà Thiên Chúa tặng ban cho ta.

Thứ Ba, 12 tháng 7, 2016

PHÉP LẠ VÀ LÒNG SÁM HỐI

Thứ 3 tuần XV TN
Lời Chúa: “Bấy giờ Đức Giêsu bắt đầu quở trách các thành đã chứng kiến phần lớn các phép lạ Người làm mà không sám hối” (Mt 11,20)
Đi từ cuộc sống: Ngày nay còn có phép lạ nữa không? Câu hỏi này chắc sẽ có nhiều câu trả lời khác nhau. Có người bảo không vì Chúa đã về trời. Sứ vụ của Người ở trần gian coi như đã hết. Có người bao còn vì Chúa vẫn hoạt động, vẫn quan phòng. Có người bảo tùy đức tin của mỗi người, ai nhạy cảm với ơn Chúa thì nhìn ra phép lạ, ai thờ ơ nguội lạnh thì sẽ chẳng bao giờ nhận biết. Có điều chắc chắn là hễ nghe nói ở đâu có phép lạ đang xảy ra thì hầu như ai cùng muốn một lần đi tận mắt nhìn cho biết. Không biết được mấy người tự hỏi phép lạ đó (nếu đúng) xảy ra nhằm mục đích gì?
Lời Chúa soi đường: Chúa Giêsu làm rất nhiều phép lạ. Những phép lạ Người làm nhằm bày tỏ quyền năng và tình thương Thiên Chúa. Những phép lạ đó còn cũng cố niềm tin và mời gọi người ta sám hối ăn năn. Do vậy, dù có chứng kiến nhiều phép lạ đến mấy mà không nhận ra các điều trên thì cũng như không. Thậm chí còn phải chịu trách nhiệm nặng hơn nữa. Bài Tin Mừng hôm nay, Chúa khiển trách những người chứng kiến nhiều phép lạ Chúa làm mà không chịu sám hối ăn năn. Họ sẽ chịu xét xử nghiêm khắc hơn.
Cảm nghiệm tình thương: Vì Lòng Thương Xót, Chúa đã làm nhiều dấu lạ để giúp chúng con. Qua các phép lạ Chúa bày tỏ quyền năng và tình thương, Chúa kêu gọi vững tin và sám hối. Xin cho mỗi người chúng con cảm nhận được tình thương và Lòng Thương Xót của Chúa.

Dấn thân phục vụ: Dấu lạ vẫn đang tiếp diễn hằng ngày cho những ai có đức tin. Với đức tin và tình yêu, mỗi người chúng ta cũng có thể cộng tác để nối dài những phép lạ của Chúa. Ước gì những dấu lạ đó có thể hoán cải lòng mọi người.

Thứ Tư, 4 tháng 5, 2016

CHÚA THÁNH THẦN VÀ ƠN BÌNH AN

Chúa nhật VI Phục Sinh (Ga 14, 23-29)

Sự kiện thời sự nổi bật nhất thời gian qua chính là hiện tượng cá chết hàng loạt ở mảnh đất miền trung thân thương. Sự kiện đó không chỉ mang đến nổi bất an lo lắng cho đồng bào miền trung nhưng còn đánh động lương tâm của bất cứ ai tâm huyết với dân tộc Việt. Trong bối cảnh đó, làm thế nào để nói về bình an cho họ. Hay khi chứng kiến những tai nạn giao thông, nạn sử dụng chất cấm trong chăn nuôi và trồng trọt, làm thế nào để nói về bình an cho người đi đường hay người tiêu dùng? Làm thế nào để lấy lại niềm tin và bình an cho người dân? Các bài đọc trong thánh lễ hôm nay sẽ hé lộ cho ta câu trả lời.
Trong bài đọc một, các môn đệ đang phải đối diện với vấn đề nan giải: cắt bì theo luật Môsê là dấu chỉ thuộc về Thiên Chúa. Vậy những người ngoại giáo theo đạo có cần cắt bì nữa không? Chỉ cần tin vào Đức Giêsu là đủ hay họ vẫn phải giữ luật cũ của Môsê? Nếu không khéo giải quyết, Giáo hội mới hình thành sẽ có nguy cơ chia rẻ hay tan rã. Rất may, các Tông Đồ đã biết cách giải quyết, không dựa vào ý riêng hay khả năng riêng của các ông nhưng dựa vào Chúa Thánh Thần: “Thánh Thần và chúng tôi quyết định” (Cv 15,28). Khi quyết định cùng với Chúa Thánh Thần, quyết định đó hướng đến lợi ích chung của toàn thể dân thánh. Quyết định đó mang tính xây dựng và nó thực sự mang lại bình an cho tất cả mọi người.
Trở lại những câu chuyện của chúng ta. Sự bất an xuất phát từ những quyết định tự do của con người. Con người tự mình quyết định mà không cần đến sự trợ giúp của Chúa Thánh Thần. Những quyết định như thế thường hướng đến những mục đích riêng tư. Nó không có tính xây dựng và do đó không mang lại bình an cho con người. Chúng ta tách mình ra khỏi Thiên Chúa. Chúng ta loại bỏ Chúa Thánh Thần ra khỏi những quyết định của chúng ta. Do đó, những quyết định của chúng ta thường mang lại bất an cho nhau.
Quả thực, bình an đích thực chỉ có trong Chúa Thánh Thần. Trước khi chia tay, Đức Giêsu nói với các môn đệ: Thầy để lại bình an cho anh em, Thầy ban bình an của Thầy cho anh em. Các Tông Đồ chỉ có bình an đích thực khi đón nhận Chúa Thánh Thần. Có Chúa Thánh Thần, các ông không còn sợ sệt hoang mang nhưng can đảm làm chứng Thầy đã phục sinh. Có Thánh Thần, các ông không còn “ngu muội” nữa vì Thánh thần giúp các ông hiểu lời Kinh Thánh cũng như nhớ lại những lời Thầy đã nói khi còn sống. Như thế, bình an mà Đức Giêsu hứa ban chính là Chúa Thánh Thần.
Ai đón nhận Chúa Thánh thần, để cho Chúa Thánh Thần hướng dẫn cuộc đời mình, người đó cũng sẽ luôn ở trong Chúa Giêsu và giữ điều răn của Người. Đó là điều răn yêu thương. Ai sống điều răn yêu thương của Chúa thì người đó sống tương quan tốt với Thiên Chúa và tha nhân. Người đó sẽ có bình an và là người xây dựng bình an. Người lại, những ai có ác tâm, những ai lòng dạ gian dối thì sẽ chẳng thể tìm được bình an đích thực. Bởi bình an đích thực chỉ đến từ Thiên Chúa là Đấng chân thực.
Tóm lại, một khi con người loại bỏ Thiên Chúa ra khỏi cuộc sống thì không thể tcó được bình an đích thực. Bản thân họ không có thì cũng không thể mang lại cho người khác. Còn những ai đón nhận Chúa Thánh Thần và sống theo sự hướng dẫn của Ngài thì dù giữ muôn trùng khó khăn thử thách, họ vẫn bình an vì có Chúa luôn ở cùng họ.


Thứ Ba, 19 tháng 4, 2016

CON ĐƯỜNG VÀ ĐÍCH ĐẾN

CON ĐƯỜNG VÀ ĐÍCH ĐẾN 
Thứ Ba tuần IV Phục Sinh (Ga 12,44-50)
Đi từ cuộc sống: con đường là cái trước mắt, đích đến thuộc về tương lai. Con đường có nhiều sự lựa chọn nhưng đích đến chỉ có một. Con đường có thể thay đổi nhưng đích đến thì không. Đối diện với con đường ta có thể mệt mỏi nhưng hướng nhìn về đích đến sẽ cho ta niềm hy vọng.
Lời Chúa soi đường: Đức Giêsu nói Ngài là đường dẫn ta về Chúa Cha. Những gì Ngài đã nói và đã làm đều nhân danh Chúa Cha và xuất phát từ Cha (Ga 12, 49). Con đường mang tên Giêsu cũng có nhiều lựa chọn khác nhau tùy theo bậc sống và hoàn cảnh của mình nhưng đích đến cũng chỉ là một. Con đường Giêsu cũng có lúc thăng lúc trầm nhưng đích đến vẫn là Cha Nhân Lành. Đi trên con đường Giêsu, hiện tại ta có thể mệt mỏi, vất vả vì phải chiến đấu và từ bỏ liên tục nhưng con đường đó chắc chắn dẫn ta đến sự sống muôn đời.
Cảm nhận tình thương: Cha tôi đã ban chúng cho tôi và không một ai có thể cướp chúng khỏi tay tôi (x Ga 10,29). Thiên Chúa yêu thương, chọn gọi và gìn giữ mỗi người chúng ta. Trên đi trên con đường Giêsu chúng ta sẽ không sợ bị lạc, cũng không sợ bị ai bắt bởi có Thiên Chúa luôn gìn giữ.

Dấn thân hành động: Xin cho chúng con luôn trung kiên để đi trọn con đường mang tên Giêsu và đến được cùng đích cuộc đời là kết hiệp cùng Thiên Chúa là Cha giàu Lòng thương xót.

Thứ Bảy, 16 tháng 4, 2016

THẦY CÓ LỜI BAN SỰ SỐNG

THỨ BẢY TUẦN III PS (Ga, 6, 60-69)
Đi từ cuộc sống: Lời Chúa vẫn còn khó hiểu đối với nhiều người thời nay. Có những lời cũng dễ hiểu nhưng sao trần trụi quá, cụ thể và quyết liệt quá. Nghe mà không thể đón nhận được. Có những người dựa vào một hai câu Lời Chúa để hiểu theo nghĩa đen rồi dùng nó châm chọc, kích bác Chúa và Giáo hội. nhưng cũng có những người tuy không hiểu nhiều nhưng sẵn sàng đón nhận vì đơn giản đó là Lời Chúa.
Lời Chúa soi đường: “Ai ăn thịt và uống máu tôi thì sẽ có sự sống đời đời”. Lời rất thật, rất cụ thể nhưng cũng rất chân thành. Thật và cụ thể đến nỗi có các môn đệ đã không thể chịu nỗi và phải rút lui. Nhưng trái lại, Phêrô hùng hồn tuyên bố: “bỏ Thầy thì chúng con biết đến với ai, vì chỉ có Thầy mới có Lời ban sự sống”. Chúa Giêsu khẳng định, không ai có thể đến với Thầy được nếu Chúa Cha không ban ơn.
Cảm nhận tình thương: Để hiểu Lời Chúa, chúng ta không chỉ cậy dựa vào trí khôn mà thôi nhưng trước hết là nhờ ơn Chúa. Nhiều người trong chúng ta có lẽ thua kém người đời rất nhiều xét về mặt tri thức. Thế nhưng, tạ ơn Chúa vì chúng ta không gặp khó khăn khi đón nhận Lời Chúa.

Dấn thân hành động: với lòng khiêm nhường, chúng ta xin Chúa mở trí để mỗi ngày càng thêm hiểu biết và sẵn sàng đón nhận Lời Chúa hơn.

TƯƠNG QUAN GIỮA MỤC TỬ VÀ ĐOÀN CHIÊN

Chúa nhật IV Phục Sinh
TƯƠNG QUAN GIỮA MỤC TỬ VÀ ĐOÀN CHIÊN
Bài Tin Mừng hôm nay rất ngắn gọn nhưng cho ta một cái nhìn đầy đủ và sống động về tương quan giữa mục tử và đoàn chiên. Mục tử thì biết chiên của mình và ban cho chiên sự sống đời đời. Phần chiên thì nghe tiếng mục tử và theo mục tử. Nếu từ hai phía đều thực hiện đúng như thế thì chiên sẽ không bị diệt vong và không bị cướp mất khỏi tay mục tử.
1. Mục tử biết chiên và ban cho chiên sự sống
Nếu nhìn từ bên ngoài thì chiên có vẻ giống nhau nhưng thực ra chúng rất khác. Người ngoài có thể không phân biệt được nhưng chủ nhân thì sẽ nhận ra ngay. Người mục tử (chủ nhân) thì khác với người làm thuê. Người làm thuê có thể cũng biết chiên nhưng để cho chiên được “sống và sống dồi dào” thì người làm thuê không thể bằng người mục tử. Người mục tử thì sẵn sàng hy sinh mạng sống mình để bảo vệ đàn chiên khi sói đến trong khi người làm thuê thì sẽ bỏ chạy.
Hơn nữa, biết ở đây không chỉ đơn thuần là nhận biết, là phân biệt đúng sai. Biết theo Kinh Thánh còn có nghĩa là thân mật và gần gũi. Chẳng hạn như vợ chồng biết nhau, đôi bạn biết nhau. Thánh sử Gioan còn dùng động từ biết theo một ý nghĩa rất đặc biệt nữa. Đó là cùng một lòng một ý với nhau.
Như thế, mục tử biết chiên không chỉ là sự nhận biết chung chung nhưng là biết rõ từng con một. Không chỉ là biết theo bề ngoài nhưng là có sự thân mật và gần gũi. Mục tử lý tưởng là người biết về gia cảnh, biết những tâm tình, những ưu tư lo lắng của chiên. Mục tử cần biết chiên của mình theo cái nhìn của thánh Gioan, nghĩa là cùng cảm thông chia sẻ với họ, cùng vui với những niềm vui, buồn đau với những buồn đau của chiên.
Có biết như thế, người mục tử mới có thể ban cho chiên sự sống đích thực. Sự sống ở đây không có nghĩa về vật chất mà thôi nhưng còn là sự sống tinh thần, sự sống tâm linh của con chiên. Sự sống này những con chiên không thể ban cho nhau, có chăng, chiên chỉ giúp nhau để có thể đón nhận sự sống thần linh mà mục tử thay mặt cho Thiên Chúa để ban phát.
2. Chiên nghe tiếng và đi theo mục tử
Trước hết cần nói ngay, nghe tiếng và đi theo hoàn toàn không có nghĩa thụ động. Để nghe tiếng, chiên cần chủ động lắng nghe và chọn lọc. Để đi theo, chiên cần dứt khoát từ bỏ những gì không phù hợp hay không cần thiết. Đó là một quá trình đòi hỏi phải lựa chọn và tự quyết định chứ không phải ép buộc.
Nếu mục tử biết chiên của mình thì sẽ có những lời chia sẻ, hướng dẫn, dạy dỗ thích hợp và hữu ích. Trái lại, nếu chiên biết lắng nghe thì sẽ phân biệt được đâu là tiếng của mục tử mình và đâu là tiếng của sói dữ. Nếu chiên biết lắng nghe và làm theo thì sẽ tìm tới được mạch nước trong lành và sẽ được sống dồi dào. Ngược lại, nếu chiên không biết lắng nghe và làm theo tiếng mục tử thì nguy cơ sẽ rơi vào cạm bẫy của sói dữ. Vì mục tử có khả năng ban cho chiên sự sống đời đời nên nếu chiên đi theo mục tử thì sẽ được sự sống đó.
Ngày nay, tiếng của mục tử đang bị lạc lỏng giữa rất nhiều âm thanh khác. Những âm thanh khác đó đang rất hấp dẫn và có nguy cơ kéo đàn chiên đi xa cánh đồng cỏ. Đó là tiếng của tiền bạc, của công danh sự nghiệp, của học hành. Người lớn thích ở nhà theo dõi các bộ phim dài tập hơn là quy tụ nhau để đọc kinh. Giới trẻ thích chăm lo cho phần xác hơn phần hồn. Thiếu nhi mê game, facebook hơn là học giáo lý. Những âm thanh đó không hẳn là xấu nhưng nếu ta không làm chủ bản thân, không biết chọn lọc thì dần dần nó sẽ kéo ta ra khỏi đồng cỏ xanh tươi.
Thiên Chúa chính là Mục Tử đích thực. Nếu chúng ta biết chọn lắng nghe và quyết định đi theo Người. Không ai có thể cướp chúng ta khỏi tay Người và Người sẽ không để ta phải diệt vong.

Ước mong mỗi người trong Giáo xứ chúng ta luôn tín thác vào Mục tử nhân lành là Đức Giêsu Kitô. Ta cũng xin cho Đức Giáo Hoàng, các Đức Giám mục và Linh mục luôn là những hình ảnh sống động và trung thực của Mục tử nhân lành, để đoàn chiên được giao cho các ngài chăm sóc luôn được sống và sống dồi dào. Amen.

Thứ Tư, 13 tháng 4, 2016

CẢM NGHIỆM VÀ CHIA SẺ LÒNG THƯƠNG XÓT

Chúa nhật II Phục sinh – Chúa nhật Lòng Thương Xót
CẢM NGHIỆM VÀ CHIA SẺ LÒNG THƯƠNG XÓT
Kính thưa quý ông bà và anh chị em,
Giáo hội đang sống trong Năm Thánh Lòng Thương Xót Chúa. Chúa nhật hôm nay lại được gọi là Chúa nhật của Lòng Thương Xót. Vì vậy, đây quả là dịp đặc biệt để chúng ta chiêm ngắm Lòng Thương Xót Chúa đối với Giáo hội cũng như đối với mỗi người chúng ta.
Bài đọc một hôm nay trích từ sách Công vụ Tông Đồ cho ta thấy Lòng Thương Xót của Chúa được thực hiện qua bàn tay của các Tông Đồ: “nhiều dấu lạ điềm thiêng được thực hiện trong dân nhờ bàn tay các Tông Đồ” (Cv 5,22). Bệnh nhân từ khắp nơi được đưa đến để ít ra nhờ cái bóng của Phêrô phủ lên cũng sẽ được lành. Chúa Giêsu tuy không còn hiện diện cách thể lý nhưng ân sủng và Lòng Thương Xót của Ngài vẫn tiếp tục hoạt động qua các Tông Đồ. Những dấu lạ điềm thiêng vẫn tiếp tục được thể hiện, thậm chí còn mạnh mẽ hơn nữa để bày tỏ Lòng Thương Xót Chúa cũng như củng cố đức tin cho cộng đoàn tiên khởi nhỏ bé đang dần hình thành.
Lòng Thương Xót Chúa còn được thể hiện cách đặc biệt trong bài Tin Mừng. Trong đêm Đức Giêsu bị bắt, tình trạng các Tông Đồ có thể nói là thê thảm. Các ông phân tán mỗi người mỗi nơi. Kẻ ở gần thì phản bội, người theo chân Chúa từ xa xa thì chối bỏ, người thì tháo chạy thoát thân. Sau những ngày đau thương đó, có lẽ các ông đang mang trong mình những mặc cảm: mặc cảm vì đã bỏ thầy, đã chối Thầy.
Thế rồi, Chúa Giêsu Phục sinh hiện đến, đứng giữa các ông. Người không hề quở trách, cũng chẳng có ý nhắc lại chuyện cũ. Trái lại, người chào cách thân tình: Bình an cho anh em! Đối với Người, các môn đệ vẫn là những người anh em yêu quý. Không những không nhắc lại chuyện cũ, Người còn tin tưởng giao cho các ông nhiệm vụ quan trọng: “Như Chúa Cha đã sai Thầy, thì Thầy cũng sai anh em”. Vì biết đây là nhiệm vụ khó khăn nên Người không để các ông cô độc. Người thổi hơi để ban Thánh Thần cho các ông. Tất cả những thái độ, lời nói, hành động của Đức Giêsu đối với các Tông Đồ đều bày tỏ Lòng Thương Xót của Ngài đối với các ông.
Với Lòng Thương Xót, Đức Giêsu nhìn ra hoàn cảnh của các môn đệ để ban ơn bình an và tha thứ. Ngài cảm thông và trao cho các ông cơ hội để làm lại cuộc đời. Lòng Thương Xót gàn gắn lại những đổ vỡ trong quá khứ và mở ra một tương lai. Lòng thương Xót nối lại tình Thầy trò và gắn kết nghĩa anh em. Lòng Thương Xót quên đi những lỗi lầm và thiếu sót của người khác.
Anh chị em thân mến, Chúa nhật thứ hai Phục sinh, chúng ta được mời gọi cảm nghiệm Lòng Thương Xót Chúa đồng thời chia sẻ Lòng Thương Xót cho nhau.
Chúng ta hãy dành ít phút tĩnh lặng để nhớ lại xem đã bao lần ta lỗi phạm với Chúa. Trong đời sống, có thể ta không công khai chối Chúa như Phêrô nhưng chắc cũng nhiều lần ta né tránh tuyên xưng Chúa. Ta không đến nỗi bán Chúa như Giuđa nhưng chắc cũng nhiều lần quay lưng lại với tình yêu Chúa  dành cho ta. Ta không đến nỗi trút bỏ tấm áo để chạy trốn như người môn đệ trong vườn Giêtsêmani nhưng chắc cũng có lần trốn tránh lời mời gọi dấn thân của Chúa. Thế nhưng, như Chúa đã tỏ lòng thương xót với các Tông Đồ thì Chúa cũng tỏ lòng thương xót với chúng ta. Có thể như các tông đồ, chúng ta mặc cảm về những tội lỗi, thiếu sót của mình nhưng qua Bí Tích Hòa Giải, Chúa sẽ tha thứ. Chúa sẽ không nhắc chuyện cũ nhưng tin tưởng và trao cho ta cơ hội để làm lại cuộc đời. Vì thế ta hãy cảm tạ Chúa vì Ngài luôn bày tỏ Lòng Thương Xót cho chúng ta.
Một khi đã cảm nghiệm Lòng Thương Xót của Chúa, chúng ta cũng được mời gọi bày tỏ lòng thương xót cho nhau. Đừng gán mác cho nhau theo những lỗi lầm trong quá khứ của họ. Hãy tin tưởng và trao cho nhau cơ hội làm lại cuộc đời. Đừng nhìn nhau với cái nhìn oán hờn, giận dữ hay trách móc nhưng hãy cảm thông và giúp nhau mở ra những tương lai. Hơn lúc nào hết, chúng ta đang được mời gọi sống khẩu hiệu của Năm Thánh Lòng Thương Xót: đó là hãy “Thương Xót như Chúa Cha” (Lc 6,36).  


TẢNG ĐÁ ĐÃ LĂN RA MỘT BÊN

Chúa nhật phục sinh
TẢNG ĐÁ ĐÃ LĂN RA MỘT BÊN
Thân xác tan nát của Đức Giêsu được chôn trong huyệt đá, có tảng đá to lấp cửa mồ. Tảng đá che lấp cửa mồ là hình ảnh của thất bại, của quá khứ. Tảng đá ngăn cách giữa sự sống và sự chết. Tảng đá phân cách giữa ánh sáng và bóng tối. Tảng đá che lấp niềm hy vọng.
Sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần, các bà ra mộ”. Không biết đêm hôm trước các bà có ngủ được không sau bao biến cố đau thương? Nhưng có cảm tưởng bước chân buổi sáng sớm của các bà có phần vội vả và hồi hộp. Vội vả để gặp lại Thầy thân thương, dù chỉ là cái xác không hồn. Hồi hộp vì không biết thân xác Thầy đã ra như thế nào?
Nhưng không! Thân xác Thầy đâu còn đây nữa! Tảng đá đã được lăn khỏi mộ. Các bà hoang mang lo lắng, chưa hiểu chuyện gì. Nhưng rồi các bà sẽ được giải thích cho biết. Người sống không còn ở giữa kẻ chết. Tảng đá kia dù to lớn cũng đâu đủ sức ngăn cản Thầy. Thất bại đã lui vào quá khứ. Tương lai với ngôi mộ trống mở ra nhiều huyền nhiệm. Sự sống và sự chết không còn bị ngăn cách bởi tảng đá nhưng được nối liền bởi ánh sáng phục sinh. Tảng đá không còn ngăn cách ánh sáng chiếu soi vào mọi  ngỏ ngách của cuộc sống. Niềm hy vọng được mở ra cho mọi kẻ đang an giấc ngàn thu.
Anh chị em thân mến, hình ảnh tảng đá đã được lăn khỏi mộ liên hệ gì đến cuốc sống của anh chị em?
Chúa đã phục sinh. Tảng đá ngăn cách cửa mộ không còn. Thế nhưng nhiều khi ta vẫn còn giữ lại những tảng đá vô hình ngăn cách ta đến với Chúa và với nhau.
Tảng đá vô hình ngăn cách ta đến với Chúa: đó là sự hoài nghi, thất vọng, dửng dưng, vô ơn. Đó là ham muốn những sự thuộc về hạ giới. Mãi mê tìm kiếm danh vọng, tiền bạc hay lạc thú trần gian.  
Tảng đá vô hình ngăn cách chúng ta đến với nhau: đó là sự ganh tỵ, hiềm thù, ghen ghét, giận hờn, nói hành nói xấu, v.v..
Tảng đá vô hình giữ chặt ta trong đời sống cũ, đời sống của xác thịt, đó là: “dâm bôn, ô uế, phóng đãng, thờ quấy, phù phép, hận thù, bất hoà, ghen tương, nóng giận, tranh chấp, chia rẽ, bè phái, ganh tỵ say sưa” (Gl 5,19-21).
Chúa đã sống lại. Tảng đá đã được lăn ra một bên. Chúng ta cũng được mời gọi đóng đinh tính xác thịt vào thập giá Chúa để mặc lấy hoa trái của Thần Khí, đó là: “bác ái, hoan lạc, bình an, nhẫn nhục, nhân hậu, từ tâm, trung tín, hiền hoà, tiết độ” (Gl 5,22-23).
Tảng đá đã được lăn ra một bên để chúng ta bước ra khỏi chốn âm u của cõi chết mà tiến vào nơi tràn ngập ánh sáng Lòng Thương Xót Chúa. Chúng ta được mời gọi bước ra khỏi đời sống cũ để bước vào đời sống mới. Bước ra khỏi ách nô lệ tội lỗi để đón nhận sự sống mới trong Chúa Phục sinh.
Anh chị em rất thân mến! Chúa đã Phục sinh. Hòn đá đã lăn ra khỏi mộ. Chúng ta không thể giữ mãi nếp sống cũ. Chúng ta đã được tái sinh trong Bí tích Thanh Tẩy. Chúng ta đã mặc lấy Đức Kitô Phục sinh. Hình ảnh cây nến phục sinh nhắc chúng ta nhớ đến lời mời gọi loan báo Tin Mừng Phục sinh. Giống như các Tông đồ, giống như các phụ nữ trong Tin Mừng, chúng ta cũng được mời gọi làm chứng cho Đấng Phục sinh.

Xin Đấng Phục sinh ban ơn cho mỗi người chúng con, để chúng con luôn ý thức trách nhiệm làm chứng của mình. Xin cho lời nói và đời sống chúng con, góp phần mang ánh sáng Phục sinh Chúa chiếu tỏa đến mọi người. Nhờ đó, tất cả mọi người đều cảm nhận được ánh sáng của Lòng Thương Xót Chúa. Amen.

CHÚA NHẬT LỄ LÁ

CHÚA NHẬT LỄ LÁ NĂM C
Anh chị em thân mến,
Chúa nhật lễ Lá hôm nay, Giáo hội tưởng niệm lại cuộc Thương Khó của Chúa Giêsu. Qua nghi thức rước lá, chúng ta bắt đầu khai mạc tuần Thánh, tuần lễ ghi đậm dấu ấn những ngày cuối cùng của Chúa Giêsu ở trần gian này. Đây là biến cố trọng đại nhất trong năm Phụng vụ, bởi qua biến cố này, Thiên Chúa thực hiện ơn cứu độ mà Ngài đã hứa từ xa xưa.
Hình ảnh dân chúng cởi áo choàng trải ra đường, bẻ cành lá hai bên đường và tung hô náo nhiệt: “Chúc tụng Đức Vua, Đấng ngự đến nhân danh Chúa” cho ta cảm tưởng họ đang chào đón một vị vua đầy vinh quang trần thế. Thế nhưng, về phía Đức Giêsu, Người khiêm tốn ngồi trên lưng con lừa con, tiên báo trước một hình ảnh trái ngược. Vinh quang trần thế chẳng thấy đâu ngoài tấm thân tan nát da thịt. Vâng, vinh quang Người có được không thuộc trần thế này nhưng là vinh quang vĩnh cửu sau khi đã trải qua những đau khổ.
Tại sao Thiên Chúa lại chọn con đường đau khổ như thế?
Các bài đọc hôm nay phần nào cho ta câu trả lời.
Bài đọc một giới thiệu cho ta thấy hình ảnh người Tôi Tớ đau khổ. Người Tôi Tớ này luôn sống theo đường lối Thiên Chúa. Người Tôi Tớ này tự nguyện đưa lưng cho người ta đánh đòn, giơ má cho người ta giật râu. Khi bị mắng nhiếc phỉ nhổ, người không che mặt đi. Tại sao người Tôi Tớ này lại cam chịu như thế? Thưa, vì ông tin có Thiên Chúa phù trợ. Hơn nữa, ông tự nguyện đón nhận tất cả là để cảm thông, an ủi và chia sẻ với những ai lâm cảnh tương tự.
Qua hình ảnh người Tôi Tớ đau khổ, ngôn sứ Isaia tiên báo trước hình ảnh Đức Giêsu, Đấng Vô Tội nhưng tự nguyện bị đánh đập, bị sỉ nhục và sau cùng bị giết chết. Nhờ bản thân đã chịu qua tất cả, nên Đức Giêsu thấu hiểu và đồng cảm với bao nhiêu con người đang phải chịu đau khổ, đang bị đối xử bất công và bạo lực như thế.
Tất cả những gì ngôn sứ Isaia tiên báo đều ứng nghiệm nơi bản thân Đức Giêsu như ta thấy trong bài Thương Khó. Những gì Đức Giêsu đã chịu trong cuộc Thương Khó không nhằm tôn vinh đau khổ nhưng để cứu chuộc và trở nên nguồn ơn cứu độ cho chúng ta.
Bài trích thư của thánh Phao-lô Tông đồ gửi các tín hữu Phi-lip-phê là một áng văn đẹp ca tụng con đường khiêm hạ của Đức Giêsu. Đức Giêsu Ki-tô vốn dĩ là Thiên Chúa, nhưng đã trút bỏ vinh quang Thiên Chúa để mặc lấy thân phận phải chết của con người. Không những thế, trong thân phận con người, Đức Giêsu còn chịu mọi đau đớn nơi thân xác, mọi đắng cay sỉ nhục trong tinh thần và cao điểm là cái chết trên thập giá. Vì Đức Giêsu đã tự nguyện vâng lời Chúa Cha để đi con đường thập giá nên Ngài đã được Thiên Chúa Cha tôn vinh.
Anh chị em thân mến,
Nếu như trong Tông sắc năm Thánh về Lòng Thương Xót Chúa, Đức Thánh Cha Phanxicô gọi Đức Giêsu là “Dung Nhan Lòng Thương Xót Chúa” thì chính cuộc Thương Khó là lúc Lòng Thương Xót đó được thể hiện cách cụ thể và sống động nhất. Tất cả những gì Đức Giêsu đã chịu, đã đón nhận là vì lòng thương xót dành cho chúng ta.
Vì thế, chúng ta hãy tạ ơn Chúa! Chúng ta hãy tạ ơn vì lòng thương xót đã mang lại ơn cứu độ cho chúng ta. Nhờ cuộc Thương Khó và Phục sinh của Đức Giêsu mà những đau khổ chúng ta gặp phải không trở nên vô nghĩa.

Những ai đang đau khổ, đang chịu áp bức, đang bị đối xử bất công, đang bị sỉ nhục vô cớ, Thiên Chúa không để cô đơn. Ngài không để mặc chúng ta chịu đựng, bởi chính Con Một yêu dấu của Ngài cũng đã từng bị như thế. Hơn ai hết, Ngài hiểu và thấu cảm nổi khổ của ta. Phần ta, hãy tin tưởng và phó dâng cho Chúa. Tin tưởng những đau khổ ta đang chịu có giá trị hiệp thông với những đau khổ của Chúa và phó dâng cho Chúa vì biết rằng qua những đau khổ đó, chúng ta cũng sẽ được thừa hưởng vinh quang với Ngài.

Thứ Hai, 11 tháng 4, 2016

HÌNH ẢNH GIÁO HỘI BÊN BIỂN HỒ TIBÊRIA

Chúa nhật III Phục sinh
HÌNH ẢNH GIÁO HỘI BÊN BIỂN HỒ TIBÊRIA
Tin Mừng Chúa nhật hôm nay kể lại việc Đức Giêsu hiện ra với các môn đệ lần thứ 3 tại Biển Hồ Tibêria. Qua lần hiện ra này, chúng ta có thể nhận ra hình ảnh một Giáo hội thật sống động.
Một Giáo hội quy tụ bên vị thủ lãnh
Dù cho Phêrô vẫn còn khiếm khuyết qua việc chối Thầy, thế nhưng ngài vẫn có uy tín với các Tông đồ khác. Các vị khác tuy không chối Chúa nhưng có lẽ cũng chẳng có ai dám coi mình tốt hơn hay xứng đáng hơn Phêrô. Chính Chúa Giêsu cũng đã xác nhận vị trí của Phêrô qua việc giao phó đoàn chiên của Ngài. Ngày nay, dù cấp độ hoàn cầu hay địa phương, hình ảnh Giáo hội vẫn là hình ảnh quen thuộc đó: một đoàn chiên quy tụ bên vị mục tử. Dù cho vị mục tử vẫn còn nhiều thiếu sót nhưng các ngài vẫn là những người được Chúa tuyển chọn để chăm sóc đoàn chiên.  
Đã quen với việc có Thầy ở bên, giờ không có Ngài các ông cảm thấy buồn. Do vậy, Phêrô quyết định ra khơi đánh cá. Thủ lãnh ra khơi, lẽ nào các môn đệ khác ngồi ở nhà? Vậy là các ông lên tiếng: “Chúng tôi cùng đi với anh”. Ra khơi để cùng chia sẻ vui buồn sướng khổ với nhau, ra khơi để cùng chịu vất vả và tận hưởng niềm vui với nhau, đó là một hình ảnh đẹp của Giáo hội. Mẻ lưới đầy cá được kéo vào bờ trước Phêrô nhưng các môn đệ không vội đưa lưới lên bờ. Cần chờ Phêrô vào bờ để chính ngài phụ trách việc đếm cá. Giáo hội vừa đồng lòng hiệp nhất nhưng cũng có trật tự rõ ràng. Vai trò của Phêrô luôn được tôn trọng. Giáo hội ngày nay cũng cần như thế. “Ra khơi” không chỉ là việc của các Giám mục, Linh mục hay Tu sĩ nhưng là của tất cả mọi người. Tất cả đều cùng “ra khơi bắt cá” dưới sự hướng dẫn của vị mục tử.
Một Giáo hội sống Lời Chúa
Các tông đồ ra khơi nhưng không bắt được gì, cho tới khi làm theo lời Đức Giêsu. Nhờ làm theo lời Đức Giêsu, họ được một mẻ cá lạ lùng với 153 con. Theo các nhà khoa học lúc bấy giờ, người ta biết được tất cả là 153 loài cá dưới biển. Nếu đúng như thế thì 153 không phải là con số chỉ số lượng nhưng chỉ số loại. Nghĩa là mẻ lưới của các Tông đồ bắt được tất cả các loại cá có được ở dưới biển. Điều kỳ diệu đó xảy ra không phải do khả năng của các ông nhưng nhờ nghe và làm theo Lời Đức Giêsu.
Giáo hội ngày nay cũng thế, sẽ vất vả uổng công nếu thiếu vắng Đức Giêsu. Mọi nổ lực của con người sẽ trở nên vô ích nếu không có Chúa. Mọi nổ lực xây dựng Giáo xứ sẽ vô ích nếu không được hướng dẫn bởi Lời Chúa. Gia đình sẽ không thể hạnh phúc thực sự nếu gạt Chúa ra ngoài. Việc giáo dục con cái sẽ không trọn vẹn nếu không khuyến khích con cái học hỏi giáo lý để biết và sống Lời Chúa.
Một Giáo hội quy tụ bên bữa tiệc thánh thể
Các môn đệ lên bờ thấy có sẵn than hồng với cá đặt ở trên, và có cả bánh nữa. Các môn đệ có vẻ e dè khi đến với Đức Giêsu. Điều đó cũng dễ hiểu bởi các ông còn mặc cảm về tội lỗi của mình. Người thì bỏ Thầy mà chạy bán sống bán chết, người theo Chúa xa xa thì lại chối Thầy. Hầu hết đều bặt vô âm tín trong những ngày Thầy chịu khổ hình.
Trái ngược với thái độ e dè của các môn đệ, Đức Giêsu chủ động đến với các ông. Như biết được nỗi lòng của các ông, Ngài ân cần chăm sóc và tận tình lo lắng. Ngài dọn sẵn cho các ông một bữa ăn sau đêm dài vất vả. Ngài mời gọi các ông đến dùng bữa với Ngài. “Anh em hãy đến mà ăn!” Lời mời gọi thật thân thương và gần gũi biết bao. Ngài cầm lấy bánh và cá mà trao cho các môn đệ. Đó là những cử chỉ gợi lại việc Ngài thiết lập bí tích Thánh Thể.
Hình ảnh Giáo hội là hình ảnh các tín hữu quy tụ nhau quanh bàn tiệc Thánh Thể. Có Đức Giêsu hiện diện và chăm lo. Ngày nay cũng thế, hình ảnh Giáo hội sẽ chưa trọn vẹn nếu thiếu việc cử hành bí tích Thánh Thể mỗi ngày. Hay nói khác khác, ai tự tách mình ra khỏi bàn tiệc Thánh Thể thì cũng có nghĩa là tự tách mình ra khỏi sự hiệp thông trọn vẹn với Giáo hội.



Thứ Tư, 13 tháng 1, 2016

TĨNH LẶNG ĐỂ CẢM THÔNG

Thứ Tư, Tuần I TN (Mc, 1,29-39)
Đi từ cuộc sống: Thời buổi công nghệ, nhiều người chạy đua với thời gian. Với họ, dành thời gian để tĩnh lặng hay tham dự thánh lễ là một sự lãng phí. Cần phải tranh thủ, thời gian sẽ giúp hái ra tiền.
Lời Chúa soi đường: Với Đức Giêsu thì khác. Dù một ngày bận rộn với bao công việc nhưng Người vẫn dành thời gian sáng sớm mỗi ngày để tĩnh lặng trước mặt Cha. Lương thực của Người là thi hành ý Cha. Người đến thế gian là để thi hành ý muốn của Cha. Do đó, kết hợp với Cha thường xuyên là cách thức và động lực để chu toàn ý Cha.
Cảm nhận tình thương: Nhờ thời gian tĩnh lặng, Đức Giêsu dễ nhận ra và đồng cảm với khổ đau của con người. Thời gian tĩnh lặng cũng là thời gian Đức Giêsu đưa nỗi khổ của con người vào trong mối tương quan với Cha. Như thế, ta không còn cô đơn khi chống chọi với sự dữ ở thế gian này nhưng mọi sự vẫn luôn diễn ra dưới ánh mắt yêu thương của Thiên Chúa.    

Dấn thân phục vụ: Ta cũng hãy dành thời gian tĩnh lặng trước Chúa để tìm hiểu ý Chúa, để thêm động lực sống và nhất là để thấu cảm được nỗi khổ của anh chị em mình.

Thứ Ba, 12 tháng 1, 2016

ĐỂ LỜI CHÚA HẤP DẪN

Thứ Ba, Tuần I TN (Mc 1,21-28)
Đi từ cuộc sống: Đa số thiếu nhi ngày nay lơ là với việc học giáo lý. Tin Mừng dường như cũng không thu hút được giới trẻ. Phải chẳng Tin Mừng và giáo huấn của Giáo hội đã quá lạc hậu so với đà tiến của xã hội?
Lời Chúa soi đường: Nghe Đức Giêsu giảng dạy, dân chúng ngạc nhiên và thích thú bời giáo lý thì mới mẻ, người giảng dạy lại có uy quyền. Trong khi các Kinh sư chú tâm vào Kinh Thánh Cựu ước mà Lề luật giữ vai trò quan trọng. Dân chúng cảm thấy nặng nề. Hơn nữa, “họ nói mà không làm”. Trái lại Đức Giêsu giảng dạy về Lòng Thương Xót của Thiên Chúa. Không chỉ giảng dạy mà thôi, Người còn cụ thể hóa lời giảng dạy bằng những hành động cụ thể. Nhờ thế, dân chúng cảm nhận được tình thương một cách cụ thể chứ không trừu tượng lý thuyết.
Cảm nhận tình thương: Đức Giêsu trở thành dấu chỉ Lòng Thương Xót Chúa bằng những hành động rất cụ thể như mục tử tìm kiếm con chiên lạc, như người cha mòn mỏi ngóng con, như người thân cận chăm sóc nạn nhân bên vệ đường. Giờ đây, Chúa cũng đang chăm sóc tôi và gia đình tôi như thế.

Dấn thân phục vụ: Thực ra giới trẻ ngày nay rất cần tình thương, một tình thương không phải nơi đầu môi chót lưỡi nhưng phải cụ thể hóa bằng hành động. Những bài giáo lý, những đoạn Tin Mừng cần được cụ thể hóa trong đời sống của những người có trách nhiệm giảng dạy. Ước gì mọi linh mục, mọi tu sĩ, mọi anh chị Giáo Lý viên, mọi bậc phụ huynh đều cụ thể hóa nhưng bài học bằng những hành động yeu thương.

Thứ Hai, 11 tháng 1, 2016

CHÚA THƯƠNG TUYỂN CHỌN

Thứ Hai, tuần 1 TN (Mc 1,14-20)
Đi từ cuộc sống: Thông thường, thân quen là tiểu chuẩn trước hết để ta chọn người cộng tác, kế đó phải là những người có khả năng, nhanh nhẹ, nhiệt tình. Thế nhưng, qua bài Tin Mừng hôm nay, ta thấy tiêu chuẩn chọn người của Đức Giêsu rất khác.
Lời Chúa soi đường: Có lẽ đây là lần đầu tiên Đức Giêsu gặp Si-mon, An-rê, Gia-cô-bê và Gio-an. Người không cần biết tính tình và khả năng của các ông như thế nào, vậy mà dám mời gọi các ông đi theo Ngài để cộng tác trong việc loan báo Tin Mừng Cứu Độ. Quả thật, Ơn Gọi xuất phát từ Lòng Thương Xót của Chúa chứ không phải từ tài cán con người. Chỉ cần các ông “chịu ở” với Người, chịu quan sát và học cùng Người, Người sẽ kiên nhẫn và tin tưởng giao sứ vụ cho các ông. Các ông cũng không thi hành sứ vụ dựa vào sức riêng mình nhưng dựa vào ơn Chúa.
Cảm nhận tình thương: Ơn gọi đây không chỉ dành riêng cho linh mục tu sĩ nhưng là ơn gọi chung của mọi Kitô hữu. Qua phép Rửa, tất cả chúng ta đều được mời gọi nên dấu chỉ Lòng Thương Xót Chúa. Dù cho chúng ta chưa xứng đáng nhưng Chúa vẫn mời gọi. Chỉ cần ta “chịu ở” với Người, chịu để Người uốn nắn đời sống và nương mình theo ân sủng, ta cũng sẽ hoàn tất tốt sứ mạng của mình.

Trở nên dấu chỉ: Hãy quãng đại đáp trả lời mọi gọi của Chúa. Hãy luôn giữ tâm tình tạ ơn vì sự trân trọng của Chúa dành cho ta. Hãy mạnh dạn để ơn Chúa hướng dẫn, nhờ đó ta mới chu toàn tốt sứ vụ của mình.

Thứ Sáu, 8 tháng 1, 2016

PHÉP RỬA BIỂU LỘ LÒNG THƯƠNG XÓT

Đi từ cuộc sống: Các nghi thức giữ vai trò thiết yếu trong đời sống. Nó là những dấu chỉ hữu hình đánh dấu một cột móc quan trọng, đồng thời qua đó, nó cũng trao cho người lãnh nhận một sứ vụ. Chẳng hạn các nghi thức sai đi đánh dấu kết thúc giai đoạn huấn luyện để được sai đi. Ho sẵn sàng dấn thân thi hành sứ mạng đã lãnh nhận. Nghi thức vào đời ghi nhận sự trưởng thành và trách nhiệm làm chứng trong đời sống hàng ngày. Nghi thức hôn phối đánh dấu kết thúc đời sống độc thân để chu toàn nghĩa vụ gia đình.
Lời Chúa soi đường: Phép rửa ông Gioan Tẩy giả cử hành là một trong những nghi thức quen thuộc của người Do Thái để bày tỏ tâm tình sám hối. Do vậy, nghi thức này chỉ dành cho các tội nhân. Hơn nữa, điều đặc biệt trong phép rửa của ông Gio-an là chuẩn bị lòng để đón nhận Đấng Cứu Thế. Xét về cả hai lý do trên thì Đức Giêsu không cần phải lãnh nhận bởi Ngài vô tội và Ngài chính là Đấng Cứu Thế. Thế nhưng, Đức Giêsu đã tình nguyện lãnh nhận phép rửa. Vậy đâu là ý nghĩa việc làm này của Đức Giêsu.
Thứ nhất, Chúa nêu gương cho ta về đời sống khiêm nhường. Ngài không có tội nhưng tình nguyện đứng vào hàng ngũ của tội nhân. Đây là vinh dự cho chúng ta là những tội nhân vì Thiên Chúa không bỏ mặc ta, không chê ghét ta, nhưng tự nguyện trở nên đồng hàng với ta để nhờ đó nâng ta trỗi dậy. Lòng Thương Xót Chúa được diễn tả qua sự khiêm nhường. Ta hãy tạ ơn Chúa về điều đó!
Thứ hai, Chúa nêu gương cho ta về đức vâng phục. Vì yêu thương, vì Lòng Thương Xót, Đức Giêsu đã vâng phục thánh ý Chúa Cha đến ở với con người, để ban bố Lòng Thương Xót. Giờ đây, qua phép rửa này, Đức Giêsu chính thức thi hành sứ vụ của Ngài. Sứ vụ Ngài đã lãnh nhận từ Cha. Chính từ đây, cuộc đời trần thế của Ngài cũng sang trang. Ngài không còn ẩn dật ở miền quê Nazaret nữa nhưng bắt đầu hành trình rong ruổi để thi thố Lòng Thương Xót. Và quả thật, trong suốt cuộc đời, Ngài đã không mệt mỏi đi khắp đó đây để chu toàn thánh ý Thiên Chúa, đó là mang Lòng Thương Xót đến cho mọi người.
Cảm nhận tình thương: Thế đấy, vì yêu thương Ngôi Hai xuống thế làm người; vì yêu thương, người tự nguyện đứng vào hàng ngũ các tội nhân để tội nhân cảm nhận được sự gần gũi yêu thương. Vì yêu thương Ngài đã “đi hết làng này đến làng khác” để thực thi Lòng Thương Xót.
Dấn thân phục vụ: Phép rửa mà Đức Giêsu đã lãnh nhận nhắc nhở mỗi người chúng ta nhớ đến phép rửa của chính bản thân mình. Qua phép rửa, chúng ta trở nên con cái Chúa, trở thành thành viên của Giáo hội, được tham dự vào đời sống ân sủng của Giáo hội. Đồng thời, với phép rửa, chúng ta cũng lãnh nhận một sứ mạng từ Thiên Chúa và Giáo hội, đó là trở nên dấu chỉ Lòng Thương Xót Chúa, làm chứng cho Lòng Thương Xót Ngài.
Như Đức Giêsu, chúng ta cũng được mời gọi thể hiện Lòng Thương Xót qua đời sống hàng ngày, qua lời nói, việc làm và nhất là cách cư xử của chúng ta với những người xung quanh. Đặc biệt, hãy thể hiện lòng thương xót qua thái độ khiêm nhường, lưu tâm đến những người nghèo khổ, những người vất vả lầm than, những người sống trong cảnh cơ cực, tủi hổ. Hãy chủ động trở nên tha nhân của mọi người, nhờ thế ta có thể chạm đến trái tim của từng người.



Thứ Năm, 7 tháng 1, 2016

LÒNG THƯƠNG XÓT SẼ CHỮA LÀNH

Thư Sáu sau lễ Hiển Linh
Đi từ cuộc sống: Ai cũng mong muốn điều tốt đẹp nhất theo ý mình, thế nhưng cuộc đời mấy ai vừa ý. Đó là chưa kể điều tốt đẹp nhất theo mình nghĩ chưa hẳn là điều tốt thực sự. Bạn than phiền vì phải đi con đường gồ ghề thay vì con đường trơn tru ư, nhưng bạn có biết đâu, con đường trơn tru đó sẽ dẫn bạn đến những tai nạn thảm khốc. Một người bực mình vì bị kẹt đường nhưng nếu anh đến chỗ làm sớm thì đã không tránh khỏi cuộc tấn công của bọn khủng bố!
Lời Chúa soi đường: Anh bệnh nhân phong chắc chắn rất đau khổ về căn bệnh của mình, thế nhưng khi gặp Đức Giêsu (có thể nói là cơ hội ngàn năm có một), anh đã không xin cho được sạch ngay nhưng xin “Nếu ngài muốn, xin cho tôi được sạch”. Lời cầu xin của anh làm ta nhớ lại lời kinh mà Đức Giêsu đã dạy “Xin cho ý Cha thể hiện”. Đời anh đau khổ nhưng anh sẵn sàng xin vâng theo ý Chúa. Anh chấp nhận sống với căn bệnh nếu điều đó đẹp ý Ngài. Anh tin Thiên Chúa có lý do để làm như thế.
Cảm nhận tình thương: Thiên Chúa không để anh thiệt thòi. Lòng Thương xót Chúa đã chạm đến anh. Anh đã được sạch. Lòng thương xót là quà tặng cho lòng can đảm và vâng phục. Vì can đảm và vâng phục, anh đã được Lòng Thương Xót Chúa chữa lành.

Dấn thân hành động: Bạn cũng được mời gọi tin tưởng và tín thác vào Lòng Thương Xót Chúa như thế. Ai tín thác vào Lòng Thương Xót của Ngài, Ngài sẽ không để thiệt bao giờ.

Thứ Tư, 6 tháng 1, 2016

Thứ Tư sau lễ Hiển Linh

Dù đang cầu nguyện trên núi nhưng Đức Giêsu vẫn nhìn thấy nỗi vất vả của các môn đệ khi chống chọi với phong ba bão táp. Nhiều lúc ta cảm thấy như đang bơ vơ giữa muôn trùng sóng gió, nhưng thực ra Chúa vẫn ghé mắt nhìn. Khi cần Người sẽ ra tay. Lòng Thương Xót Người sẽ không để ta bị chìm ngập.

Thứ Ba, 5 tháng 1, 2016

Thứ Ba sau lễ Hiển Linh: Phép lạ hóa bánh ra nhiều (Mc 6,34-44)


Chỉ với năm chiếc bánh và hai con cá mà có cả một đoàn 5000 người đàn ông, chưa kể đàn bà và con nít. Quả là một tình huống nản giải! Các môn đệ cảm thấy bế tắc. Phải làm sao đây? Thôi, chắc ăn là để họ tự lo. Tự vào các làng mạc mà kiếm. Nhưng kể cả các làng mạc xung quanh chắc gì đã đủ? Các môn đệ đành bó tay!
Thế nhưng một khi năm chiếc bánh và hai con cá được trao đến tay Đức Giêsu, Người cầm lấy, tạ ơn, bẻ ra và trao cho các ông. Dù là ít ỏi, chẳng đáng là bao, nhưng tâm tình tạ ơn là không thể thiếu. Thiếu tâm tình tạ ơn là thiếu tất cả!
Không chỉ tạ ơn mà Người còn bẻ ra và trao cho các môn đệ, các môn đệ cũng làm động tác tương tự, bẻ ra và trao cho tất cả mọi người. Phép lạ khởi đầu bằng tâm tình tạ ơn và chia sẻ.

Cuốc sống chúng ta cũng thường gặp những biến cố đầy âu lo, thất vọng. Đôi lúc ta cảm thấy bất lực. Muốn đầu hàng cho xong. Thế nhưng, với Thiên Chúa mọi sự đều có thể. Hãy phó thác những khó khăn đó trong tay Chúa. Với chút ít khả năng, dù nhỏ nhoi đến đâu, hãy tạ ơn. Hãy mạnh “bẻ ra và trao ban”, rồi bạn sẽ có dư thừa!