Hiển thị các bài đăng có nhãn CN18. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn CN18. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014

VỊ TRÍ CỦA ANH LÀ Ở SAU THẦY



Thứ 5, tuần XVIII TN (Mt 16,13-23)
Nhưng Đức Giê-su quay lại bảo ông Phê-rô : “Xa-tan, lui lại đàng sau Thầy ! Anh cản lối Thầy, vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người.”
Người đi trước là người dẫn đường, là người hướng dẫn, là thầy dạy. Kẻ theo sau để quan sát, bắt chước, đó là vị thế của một học trò.
Phê-rô đã quá nhanh nhảu khi chủ động kéo riêng Đức Giê-su ra và trách Người. Ông còn xin Thiên Chúa đừng thực hiện những điều mà Đức Giê-su vừa mạc khải. Khi hành xử như thế, Phê-rô đã hành xử theo suy nghĩ của con người và hậu quả của lối suy nghĩ đó là cản lối Thiên Chúa. Xuất phát từ thiện ý của mình nhưng thiếu lắng nghe tiếng Chúa nên Phê-rô đã bị Chúa “mắng”.
Trong cuộc sống, chúng ta cũng hay hành xử theo cách của Phê-rô. Chúng ta nghĩ như thế là tốt và muốn Thiên Chúa thực hiện theo ý chúng ta. Chúng ta thường “cầm đèn chạy trước ô tô” để chỉ vẽ cho Người. Chúng ta thường bỏ vị trí của người học trò để lắng nghe mà thay vào đó là đứng vào vị trí của người thầy để chỉ bảo.
Xin Chúa cho con biết khiêm tốn để luôn lắng nghe và tìm kiếm ý Chúa trong cuộc đời mình.

“Xa-tan, lui lại đàng sau Thầy”



Thứ 5, tuần XVIII TN (Mt 16,13-23)
Chỉ mới đây thôi, Đức Giê-su khen Phê-rô vì đã được Chúa Cha mạc khải cho biết Người là ai, vậy mà giờ đây, chính Người lại quở ông là Xa-tan. Do đâu mà có sự thay đổi như vậy?
Khi tuyên xưng Đức Giê-su là Đấng Ki-tô, Phê-rô không dựa vào kiến thức nhân loại nhưng là tri thức được mạc khải. Ông tuyên xưng không chỉ dựa vào những suy luận của lý trí con người nhưng dựa vào hồng ân đã lãnh nhận. Chỉ khi để cho bản thân lu mờ đi để hồng ân Chúa hướng dẫn cuộc sống thì con người mới có khả năng đưa ra những quyết định đúng. Các thánh, đơn giản là những người biết cậy dựa và tín thác vào Chúa trong những lựa chọn của đời mình.
Suy nghĩ theo lý trí của con người, Phê-rô không thể nào hiểu được kế hoạch của Thiên Chúa dành cho Thầy mình. Do vậy, khi nghe Thầy mạc khải về những đau khổ sắp chịu, ông đã “kéo” Đức Giê-su ra riêng và “trách” Người. Ông tưởng mình biết tất cả. Ông nghĩ mình biết điều gì Thiên Chúa nên làm. Ông “trách” Thầy mình đã nói gàn dỡ. Ông muốn “hướng dẫn” cả Đấng Ki-tô mà ông mới tuyên xưng. Chính khi hành động như vậy, ông đã để cho Xa-tan hướng dẫn. Vì vậy, Đức Giê-su đã mắng ông: “Xa-tan, hãy lui ra đàng sau”. Ông không đủ tư cách để đi trước, hướng dẫn Thiên Chúa.

Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Giải pháp của con người (Mt 14,13-21)

Tuần XVIII - thứ Hai

Một nơi hoang vắng, dân chúng lại quá đông, lấy cái gì mà cho họ ăn? Chắc các môn đệ cũng đã nghĩ qua việc lo cho họ ăn, thế nhưng biết làm thế nào vì các ông chỉ có 5 chiếc bánh và hai con cá. Vì trời đã tối nên giải tán họ để mỗi người tự tìm lấy thức ăn cho mình có vẻ là giải pháp hợp lý nhất!
Quả thật, các môn đệ đã suy nghĩ chu đáo và đưa ra một giải pháp hợp lý nhất có thể. Điều đó cũng giống như lý luận của Mô-sê khi đối diện với một dân cứng đầu: Có phải con sinh ra chúng đâu mà Chúa lại đặt gánh nặng này lên vai con? Ông trách móc Thiên Chúa như thế khi phải giải quyết những tình huống cam go (Ds 11,12). Thế nhưng, dù sao đó cũng mới là suy nghĩ và kế hoạch thuần túy theo lý trí con người. Và hình như chỉ vậy thôi thì chưa đủ!
Thế mà, trong cuộc sống hằng ngày, lắm khi chúng ta chỉ dựa vào trí tuệ của mình để tìm ra giải pháp và nghĩ rằng đó là tốt nhất. Quả thật, Chúa cho con người trí tuệ để con người nghĩ ra đường lối (Cn 16,9). Thế nhưng, với hành trình đức tin thì như vậy thôi vẫn chưa đủ. Đức tin đòi hỏi một sự tín thác mà đôi khi, dưới con mắt người đời đó là một sự liều lĩnh, dại dột. Bởi vậy, thánh Phao-lô mời gọi ta hãy điên dại với Đức Ki-tô (1Cr 4,10). Hành trình đức tin không phải lúc nào cũng bước đi trên con đường ánh sáng rõ ràng. Hành trình đức tin đôi lúc phải bước đi những bước dò dẫm trong đêm tối, với xác tín rằng Chúa đang nâng đỡ từng bước chân ta.
Họ không cần phải đi đâu cả”. Câu trả lời của Đức Giê-su thật dứt khoát. Chính anh em hãy cho họ ăn. Với Người, 5 chiếc bánh và 2 con cá là quá đủ cho những ai biết tín thác vào quyền năng Thiên Chúa.
Lạy Chúa, xin cho con luôn ý thức rằng: “Tâm trí con người nghĩ ra đường lối, còn Đức Chúa hướng dẫn từng bước đi (Cn 16,9).