Hiển thị các bài đăng có nhãn MV2. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn MV2. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 10 tháng 12, 2014

Thứ Tư tuần 2 MV (Mt 11,28-30) 

Cuộc sống ngày càng chất thêm nhiều gánh nặng trên đôi vai nhỏ bé của con người. Nhưng không sao, hãy đến cùng Đức Giêsu. Ngài không hứa sẽ cất đi những gánh nặng cho ta nhưng hứa sẽ bồi bổ cho ta đủ sức gánh vác, vì chính Ngài cũng đã từng gánh vác như thế.

Thứ Bảy, 14 tháng 12, 2013

ĐAU KHỔ CỦA NGƯỜI NGÔN SỨ

Tuần 2 Mùa Vọng – Thứ Bảy (Mt 17,10-13)

10 Các môn đệ hỏi Người rằng : "Vậy sao các kinh sư lại nói Ê-li-a phải đến trước ?" 11 Người đáp : "Ông Ê-li-a phải đến để chỉnh đốn mọi sự. 12 Nhưng Thầy nói cho anh em biết : ông Ê-li-a đã đến rồi mà họ không nhận ra, lại còn xử với ông theo ý họ muốn. Con Người cũng sẽ phải đau khổ vì họ như thế." 13 Bấy giờ các môn đệ hiểu Người có ý nói về ông Gio-an Tẩy Giả.
Dường như cuộc đời của người ngôn sứ luôn gắn liền với đau khổ. Cái đau khổ của họ là luôn hăng hái nhiệt tình nói lời của Chúa cho dân, chuyển tài tình yêu của người bằng những lời cảnh tỉnh lương tâm, mời gọi sám hối, canh tân lối sống để đẹp lòng Chúa hơn, thế nhưng kết cục là họ bị chính dân chúng ngược đãi. Còn gì đau đớn hơn khi chính những người mình yêu thương hướng dẫn lại quay lưng lại và bạc đãi mình? Một sự thật cay đắng! Tuy nhiên, cũng chính sự thật đó mà danh tiếng các ngài được lưu danh muôn đời.
I-sai-a là một tiên tri lớn, luôn nhiệt thành với lời Chúa và với dân, thế nhưng cuộc đời ông lại gặp phải sự chống đối từ vua A-kháp và nhất là hoàng hậu I-de-ven (x 1V 19,1-2). Cũng vậy, Gio-an Tẩy Giả đến loan báo thời đại của Thiên Chúa, chuẩn bị lòng dân đón đợi Đấng Cứu Thế mà bao lâu nay họ vẫn hằng mong đợi. Thế những cuộc sống trần gian của ông lại kết thúc trong tù, dưới sự phán quyết của vua Hê-rô-đê và hoàng hậu Hê-rô-đi-a. Đó là nét tương đồng giữa cuộc đời hai vị ngôn sứ lớn và cũng là tiên báo cuộc đời Đức Giê-su, Vị Ngôn Sứ Vĩ Đại.
Cuộc đời của mỗi Ki-tô hữu chúng ta cũng gắn liền với sứ vụ ngôn sứ. Qua bí tích Thanh Tẩy, chúng ta đón nhận ba sứ vụ của Đức Giê-su. Chúng ta đã bao giờ chịu đau khổ vì sứ vụ này chưa? Chúng ta đã bao giờ thao thức, trăn trở để nói lên Lời của Thiên Chúa, để cảnh tỉnh con người, để mời gọi người khác hoán cải và canh tân, để chuyển thông tình yêu Thiên Chúa cho người bên cạnh? Chu toàn sứ vụ này không bao giờ là điều dễ dàng. Vất vả, chống đối, đau khổ và cả hy sinh tính mạng là những điềm được tiên báo trước cho số phận của người ngôn sứ. Thế nhưng không vì thế mà ta nản chí sờn lòng. Nước Trời, điều mà các ngôn sứ rao giảng luôn là phần thưởng, là gia nghiệp không ai có thể lấy mất.

Lạy Chúa, mùa Vọng là thời gian hoán cải và canh tân đời sống. Lời Chúa hôm nay giúp chúng con nhìn lại cuộc sống mình để canh tân hầu xứng đáng đón đợi Chúa đến trong con mỗi ngày.

Thứ Sáu, 13 tháng 12, 2013

CÁI TÔI (Mt 11,16-19)

Tuần 2 Mùa Vọng - Thứ Sáu

16 Tôi phải ví thế hệ này với ai ? Họ giống như lũ trẻ ngồi ngoài chợ gọi lũ trẻ khác, 17 và nói: "Tụi tôi thổi sáo cho các anh,/ mà các anh không nhảy múa;/ tụi tôi hát bài đưa đám,/ mà các anh không đấm ngực khóc than."
Con người được Thiên Chúa dựng nên giống hình ảnh Thiên Chúa nhưng với sự khác biệt nhau. Mỗi người là một ngôi vị khác biệt với những nét độc đáo riêng. Đó là chưa kể sự khác biệt do hoàn cảnh lịch sử cá nhân và gia đình. Thế nhưng chính qua sự khác biệt đó mà Thiên Chúa mời gọi chúng ta sống mối tương quan liên vị. Sống tương quan ngôi vị chính là cách thể thể hiện hình ảnh Thiên Chúa qua nơi bản thân mình.
Để sống mối tương quan này tốt đẹp, ta cần nhìn nhận và tôn trọng những khác biệt của nhau, những khác biệt đôi khi đến mức đối lập. Thế nhưng chính sự khác biệt đó lại cho thấy sự tự do và riêng biệt của mỗi người. Tương quan không có nghĩa là bắt người khác phải theo ý mình nhưng là kết nối chính những khác biệt để xây dựng một cái gì đó chung cục và tốt đẹp nhất.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giê-su ví thái độ của “thiên hạ” (mà cụ thể là người Pharisêu và đa số dân chúng thời đó) giống như của lũ trẻ con. Trẻ con hay tôn mình lên. Chúng xây dựng thế giới quanh cái tôi của mình. Chúng lấy mình làm trung tâm để bắt người khác quy hướng về. Nhiều khi thái độ trẻ con này vẫn ở mãi trong ta. Chúng không trưởng thành theo dòng thời gian cùng với sự phát triển toàn diện. Chúng ẩn nấp đâu đó để rồi khi có cơ hội chúng lại trỗi dậy, bày tỏ cái tôi của mình, nhiều khi còn quyết liệt và lộ liễu hơn khi còn bé. Cũng có thể chúng thể hiện ra một cách tinh vi hơn, khéo léo hơn, nhưng nền tảng của chúng thì đã cắm sâu trong cõi lòng.
Bắt người khác chiều theo ý mình là nguyên nhân sự đổ vỡ các mối tương quan. Khi đó, người ta không còn quan tâm đến nhu cầu của người khác. Sự hờ hững và vô tâm sẽ len lỏi vào. Chúng rúc rỉa dần lương tâm con người và đổ vỡ tương quan là hệ quả tất yếu.

Lạy Chúa, xin cho con biết khiêm tốn cất đi cái tôi của mình để nhìn thấy nhu cầu của người khác, có như vậy, mọi mối tương quan con xây dựng nên mới tồn tại và phát triển cách tốt đẹp. Sống tốt các mối tương quan cũng là cách thể bày tỏ hình ảnh Thiên Chúa cho mọi người.

Thứ Năm, 12 tháng 12, 2013

THỜI KỲ ÂN PHÚC (Mt 11,11-15)

Tuần 2 Mùa Vọng - Thứ Năm

11 "Tôi nói thật với anh em : trong số phàm nhân đã lọt lòng mẹ, chưa từng có ai cao trọng hơn ông Gio-an Tẩy Giả. Tuy nhiên, kẻ nhỏ nhất trong Nước Trời còn cao trọng hơn ông.
Bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giê-su đưa ông Gio-an ra làm bản lề để so sánh hai thời kỳ, thời kỳ của Cựu ước và Tân ước. Đức Giê-su khẳng định ông Gio-an chính là Ê-li-a, người phải đến để dọn đường cho Đấng Mê-si-a như Cựu ước đã tiên báo. Điều này được Đức Giê-su khẳng định lại thêm một lần nữa với ba môn đệ sau biến cố biến hình trên núi (x Mt 17,10-13). Với hình ảnh so sánh này, Đức Giê-su tự khẳng định Người chính là Đấng Mê-si-a đã được hứa ban. Cựu ước là thời kỳ để các ngôn sứ nói tiên tri nay đã chấm dứt. Mọi lời tiên báo đã được ứng nghiệm nơi bản thân Người. Người xuất hiện đã mở ra một thời đại ân phúc, thời của Vương quyền Thiên Chúa. Trong vương quyền đó, kẻ bé nhỏ nhất còn cao trọng hơn ông Gio-an, dù cho Gio-an là người cao trọng nhất trong số những phàm nhân đã lọt lòng mẹ nhưng dù sao ông vẫn thuộc về thế hệ cũ. Một thế hệ mà người ta dựa vào Lề Luật để sống hơn là dựa vào ân sủng Thiên Chúa.
Ngày nay, chúng ta đang sống trong thời kỳ ân phúc đó. Thời kỳ mà nhờ ân phúc của cái chết và sự phục sinh của Đức Giê-su, chúng ta được thánh hóa, được mời gọi trở nên đồng hình đồng dạng với Đức Giê-su để làm chứng cho Người trên kắp cùng thế giới. Thế nhưng chúng ta có ý thức điều này không? Chúng ta đón nhận và sống ân phúc đó như thế nào? Chúng ta có để cho những ân phúc đó sinh hoa trái trong cuộc sống hằng ngày?
Dù là thời ký ân phúc, Đức Giê-su cũng xác định từ này Nước Trời phải đương đầu với sức mạnh. Chỉ có ai mạnh sức mới chiếm được. Không phải chúng ta sống trong thời kỳ này là đương nhiên có được một vị trí trong Vương quốc Thiên Chúa. Nước Trời đòi hỏi mỗi người chúng ta phải chiến đấu hàng ngày, chiến đấu với những ham muốn xác thịt, với những đam mê trần tục, với những lựa chọn dễ dãi, nuông chiều bản thân; chiến đấu chống lại gian dối bất công. Với sức mạnh này, chúng ta không chỉ bảo đảm cho mình một chỗ trong Nước trời nhưng còn để góp phần xây dựng và mở mang nước đó ngay nơi trần gian này.

Xin Chúa cho con thêm sức mạnh để chiến đấu với xác tín rằng con không đơn độc trong cuộc chiến này nhưng luôn có ân sủng Chúa phù trợ con.

Thứ Ba, 10 tháng 12, 2013

CON CHIÊN LẠC (Mt 18,12-14)

Tuần 2 mùa Vọng – Thứ Ba

12 "Anh em nghĩ sao ? Ai có một trăm con chiên mà có một con đi lạc, lại không để chín mươi chín con kia trên núi mà đi tìm con chiên lạc sao ? 13 Và nếu may mà tìm được, thì Thầy bảo thật anh em, người ấy vui mừng vì con chiên đó, hơn là vì chín mươi chín con không bị lạc. 14 Cũng vậy, Cha của anh em, Đấng ngự trên trời, không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất.

Con người được tạo dựng và ở trong vườn địa đàng để vui sống trong tình yêu Thiên Chúa, thế nhưng ngay từ đầu, con người đã chiều theo khuynh hướng đi hoang của mình. Ông bà nguyên tổ đã bất tuân để đi ra khỏi vườn địa đàng, chạy xa khỏi vòng tay yêu thương của Đấng Tạo Hóa. Con người ngỡ rằng mình đi hoang để tìm được hoa thơm cỏ lạ nhưng rốt cuộc chỉ là gai góc xót xa.
Thiên Chúa yêu thương không đành lòng nhìn con cái mình mãi bước trong lầm lạc. Người đã cất bước lên đường, khởi đầu hành trình cứu độ. Lịch sử cứu độ là lịch sử đi tìm con chiên lạc. Thiên Chúa tìm thấy con chiên lạc, âu yếm đặt chúng lên vai vác về, nhưng rồi đâu lại vào đó, con người lại quen bước ra đi. Những bước chân ra đi và trở về đã tạo nên hành trình cứu độ. Đó là hành trình của những con chiên lạc và của Thiên Chúa yêu thương.
Lời tâm sự của thánh Augustin có lẽ cũng là lời xét mình cho mỗi chúng ta. Thiên Chúa đang chờ đợi con trong chính cõi lòng mình nhưng con lại mãi mê tìm Chúa bên ngoài. Hay như thánh Phaolô đã cảnh báo: Chúa của chúng ta là cái bụng. Do đó chúng ta mãi mê tìm Chúa trong những thú vui trần thế: nào là tiền bạc, danh lợi, quyền lực; nào là những bận tâm lo âu tầm thường. Chúng ta để cho những lo toan cuộc sống choán đầy tâm trí; chúng ta để cho những mối lo sợ lấn át; chúng ta để cho nỗi thất vọng len lõi. Rốt cuộc, chúng ta vẫn mãi bước những bước chân lầm lạc trong khi Thiên Chúa vẫn mãi đi tìm.
Mùa Vọng là thời gian Giáo hội mời gọi mỗi người chúng ta dừng những bước lầm lạc để chờ đợi và đón gặp Thiên Chúa. Chúa đã đến trần gian và Người sẽ còn đến một lần nữa. Chúa không muốn để lạc mất một con chiên nào! Chúa sẽ tạo mọi cơ hội cho mỗi người chúng ta bước trở về. Nếu chúng ta không tận dụng cơ hội thì chính chúng ta đã chủ động bước ra khỏi tình yêu của Người.
Lạy Chúa, xin cho con luôn ý thức Chúa đang mời gọi và tạo cơ hội cho chúng con trở về với Chúa. Tình thương Chúa luôn rộng mở để ốm ấp chúng con vào lòng như người mục tử vui mừng ôm ấp con chiên lạc. Xin cho chúng con biết quay đầu trở về cùng Chúa.



Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013

HÃY SÁM HỐI (Mt 3,1-12)

Chúa nhật 2 mùa Vọng - năm A 

 Anh em hãy sám hối vì Nước Trời đã đến gần” (Mt 3,2)
Lịch sử Do thái là lịch sử thăng trầm của tin và phản bội, ra đi và trở về, tội lỗi và sám hối. Trong lịch sử đó, các ngôn sứ xuất hiện như những nốt son đánh dấu một sự đổi mới. Vậy mà bẵng đi 400 năm vắng bóng ngôn sứ, cuộc sống chẳng có gì đổi mới, dân chúng dường như mệt mỏi với sự chờ đợi. Bổng nhiên một ngôn sứ xuất hiện như dòng suối chảy qua sa mạc. Người người xếp hàng để được tưới mát. Vị ngôn sứ trình làng với lời giảng trọng tâm: Anh em hãy sám hối vì Nước Trời đã đến gần.
Sám hối là từ bỏ con đường cũ để chọn con đường mới tốt hơn, là quá trình thay đổi não trạng, là vứt bỏ tội lỗi để mặc lấy một quả tim mới, một tinh thần mới (Ez 36,26), là trở về hiệp thông với Thiên Chúa. Sám hối là nhìn nhận thực trạng đi hoang của mình để tìm đường trở về.

SÁM HỐI VÌ NƯỚC TRỜI (Mt 3, 1-12)

Chúa nhật 2 Mùa Vọng - Năm A

                                 Nước trời đã được tiên báo
1Hồi ấy, ông Gio-an Tẩy Giả đến rao giảng trong hoang địa miền Giu-đê rằng : 2"Anh em hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần." 
Trọng tâm lời loan báo của Đức Giê-su là Triều đại Nước Thiên Chúa. Ông Gio-an Tẩy giả đến trước Đức Giê-su để chuẩn bị lòng dân đón đợi Người cũng đã loan báo cùng chủ đề này. Ông kêu gọi mọi người hãy sám hối vì Nước Trời đã đến gần. Thế nhưng, ông không phải là người đầu tiên loan báo về điều đó.
Thực vậy, bài đọc một của ngày hôm nay cho ta thấy tiên tri I-sai-a đã tiên báo về một thời kỳ hòa bình, thời mà những kẻ nghèo hèn được bênh vực, sói sẽ ở với chiên con, beo nằm bên dê nhỏ, bò tơ và sư tử non được nuôi chung với nhau, trẻ thơ sẽ đùa giỡn bên hang rắn lục (Is 11,1-10). Đây là thời kỳ mà con người mọi thời đại vẫn hằng mong mỏi. Không mong mỏi sao được bởi nó vẽ lên một khung cảnh thật thanh bình, nơi đó, con người và thiên nhiên hòa nhập nên một, những thế lực địch thù sống an hòa bên nhau. Sẽ không còn cảnh sợ hãi trốn chạy hay chết chóc lan tràn. Khung cảnh này làm ta nhớ lại khu vườn địa đàng, nơi mà ông bà nguyên tổ đã sống hạnh phúc khi chưa phạm tội.
Thế giới thanh bình, đó là niềm mong ước của con người mọi thời đại. Và dường như con người chưa bao giờ được hưởng niềm mong ước đó. Phải chăng đó là một lý tưởng xa vời? Thưa không. Ông Gio-an Tẩy giả đã khẳng định nước đó đã đến gần.