Tuần XXIII - thứ Sáu
Có người nói rằng: Một cha
xứ thánh thiện thì giáo dân đạo đức, một cha xứ đạo đức thì giáo
dân bình thường, một cha xứ bình thường thì giáo dân tội lỗi. Dĩ nhiên
không phải là tuyệt đối, nhưng câu nói trên cho thấy tầm ảnh hưởng
của những người có trách nhiệm phải “dẫn dắt” người khác. Nó không chỉ
đúng cho cha xứ mà thôi nhưng còn có thể áp dụng cho bất kỳ người Ki-tô
hữu nào, bởi mọi tín hữu đều có nhiệm vụ “chiếu tỏa” đời sống
của mình bằng ánh sáng mà họ đã nhận trong ngày rửa tội. Điều này
càng đặc biệt quan trọng với các giáo lý viên, những người làm cha,
làm mẹ trong gia đình, những thầy cô giáo nơi trường học, những tín
hữu sống trong môi trường không Ki-tô giáo.
Mù mà lại dắt mù được sao? Trò không thể hơn thầy, có học
hết cũng chỉ bằng thầy mà thôi!
Mỗi người đều mang trong mình
hình ảnh của Thiên Chúa yêu thương. Mỗi người được mời gọi “phản
chiếu” hình ảnh đó qua lời nói, việc làm, cách cư xử và tâm tình
trong cuộc sống hàng ngày. Chúng ta không thể trách giới trẻ sống
đạo hời hợt nếu chúng ta cũng chỉ giữ đạo hình thức. Chúng ta không
thể mời gọi người khác trở thành Ki-tô hữu nếu chúng ta chưa chu
toàn bổn phận của mình. Chúng ta không thể xây dựng một xã hội tốt
đẹp nếu chúng ta chưa trở nên tốt hơn mỗi ngày. Chúng ta chưa thể góp
phần xây dựng hòa bình nếu gia đình chúng ta vẫn còn những trục
trặc.
Lạy Chúa, xin giúp con ý thức trách nhiệm làm chứng của
mình, để qua đời sống của con, mọi người nhận ra tình thương của Chúa.