Tuần XVIII - thứ Hai
Một nơi hoang vắng, dân chúng lại quá đông, lấy cái gì mà cho họ ăn? Chắc các môn đệ cũng đã nghĩ qua việc lo cho họ ăn, thế nhưng biết làm thế nào vì các ông chỉ có 5 chiếc bánh và hai con cá. Vì trời đã tối nên giải tán họ để mỗi người tự tìm lấy thức ăn cho mình có vẻ là giải pháp hợp lý nhất!
Quả
thật, các môn đệ đã suy nghĩ chu đáo và đưa ra một giải pháp hợp lý
nhất có thể. Điều đó cũng giống như lý luận của Mô-sê khi đối diện
với một dân cứng đầu: Có phải con sinh ra chúng đâu mà Chúa lại đặt
gánh nặng này lên vai con? Ông trách móc Thiên Chúa như thế khi phải
giải quyết những tình huống cam go (Ds 11,12). Thế nhưng, dù sao đó
cũng mới là suy nghĩ và kế hoạch thuần túy theo lý trí con người. Và
hình như chỉ vậy thôi thì chưa đủ!
Thế
mà, trong cuộc sống hằng ngày, lắm khi chúng ta chỉ dựa vào trí tuệ
của mình để tìm ra giải pháp và nghĩ rằng đó là tốt nhất. Quả thật,
Chúa cho con người trí tuệ để con người nghĩ ra đường lối (Cn 16,9). Thế
nhưng, với hành trình đức tin thì như vậy thôi vẫn chưa đủ. Đức tin
đòi hỏi một sự tín thác mà đôi khi, dưới con mắt người đời đó là
một sự liều lĩnh, dại dột. Bởi vậy, thánh Phao-lô mời gọi ta hãy
điên dại với Đức Ki-tô (1Cr 4,10). Hành trình đức tin không phải lúc
nào cũng bước đi trên con đường ánh sáng rõ ràng. Hành trình đức tin
đôi lúc phải bước đi những bước dò dẫm trong đêm tối, với xác tín
rằng Chúa đang nâng đỡ từng bước chân ta.
“Họ không cần phải đi đâu cả”. Câu trả lời của Đức Giê-su thật
dứt khoát. Chính anh em hãy cho họ ăn. Với Người, 5 chiếc bánh và 2
con cá là quá đủ cho những ai biết tín thác vào quyền năng Thiên
Chúa.
Lạy Chúa, xin cho
con luôn ý thức rằng: “Tâm trí con người nghĩ ra đường lối, còn Đức Chúa hướng
dẫn từng bước đi (Cn 16,9).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét