Hiển thị các bài đăng có nhãn MV4. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn MV4. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 23 tháng 12, 2013

ƠN GỌI NGÔN SỨ


Ngày 23 Tháng 12 (Lc 1,57-66.80)

Trở thành ngôn sứ là ơn gọi đặc biệt được chính Thiên Chúa tuyển chọn. Thiên Chúa đã từng phán với ngôn sứ Giêrêmia : “Trước khi cho ngươi thành hình trong dạ mẹ, Ta đã biết ngươi ; trước khi ngươi lọt lòng mẹ, Ta đã thánh hóa ngươi, Ta đặt ngươi làm ngôn sứ cho chư dân” (Gr 1, 4-5). Lời Chúa phán trên cũng thật đúng cho trường hợp của Gioan Tẩy Giả.
Sự ra đời của Gioan Tẩy Giả đã gây thắc mắc cho nhiều người. Ai nghe thấy cũng đều để tâm suy niệm và tự hỏi : “Đứa trẻ này rồi ra sẽ thế nào ?” (Lc 3,16). Ba mươi năm sau, trong khi thi hành sứ vụ, người Dothái hỏi chính Gioan : “Ông là ai ?”, “Ông nói gì về chính mình ?”. Gioan đã trả lời : “Tôi là tiếng người hô trong hoang địa” (Ga 1,23). Gioan tự nhận mình là tiếng hô đi trước để chuẩn bị cho Lời sẽ đến sau. Cuộc đời Gioan sẽ là hình ảnh tuyệt hảo cho người ngôn sứ.
Người phải lớn lên còn tôi phải nhỏ đi. Gioan đến không phải để nói về mình nhưng để giới thiệu Đấng Cứu Thế. Gioan thi hành sứ vụ ngôn sứ không chỉ bằng lời nói nhưng với trọn vẹn cuộc sống. Trước khi ra mắt dân Israel, ông đã trải qua ba mươi năm sống một mình trong hoang địa. Khi rao giảng, dân chúng đến với ông rất đông nhưng ông tự nhận mình chỉ là tiếng hô đến dọn đường cho Đấng mà ông không đáng cởi quai dép. Khi nhận ra Đức Giêsu, Gioan không ngần ngại giới thiệu cho hai môn đệ thân tín để rồi hai môn đệ cũng bỏ Gioan mà theo Đức Giêsu. Cuối cùng, Gioan lấy chính mạng sống của mình để bảo vệ sự thật. Đó là số phận dành cho những ai sống trọn vẹn vai trò ngôn sứ của mình. Thế nhưng, cũng chính Gioan là người được Chúa Giêsu tuyên dương khi nói : “Trong số phàm nhân đã lọt lòng mẹ, không có ai cao trọng hơn ông Gioan” (Lc 7,28).

Thứ Tư, 18 tháng 12, 2013

TÔI ĐÃ ĐƯỢC CỨU

Chúa nhật 4 mùa vọng năm A (Mt 1, 18-24)

Ngày 18 tháng 12
“Chính Người sẽ cứu dân Người khỏi tội lỗi của họ” (Mt 1,21)
A-đam, E-và phạm tội và phải lãnh nhận hậu quả của tội. Thay vì chiều chiều đi dạo với Thiên Chúa, ông bà không còn dám đối diện với Người. Thay vì vui vẻ đón nhận người trợ tá tương xứng, A-đam đổ lỗi cho E-và. Từ đây, A-đam phải cày sâu cuốc bẩm mới có của nuôi thân, còn E-và thì phải chịu đau đớn khi sinh con.
Thời gian đi qua và biết bao thảm kịch đã xảy ra: Ca-in giết em, tháp Ba-bel sụp đổ, lụt hồng thuỷ, …. Cứ thế con người trượt dài trên con dốc tội luỵ như là hậu quả của tội nguyên tổ. Con người chỉ còn biết gục đầu ăn năn, hai tay hướng lên trời mong tìm được ơn giải thoát.
Thực vậy, tội luỵ quá nặng nề nhưng không ai trong dòng dõi loài người có thể tự cứu chuộc lấy mình cũng như cứu chuộc người khác. Chỉ có Đấng được hứa ban từ trời mới có thể thực hiện công cuộc này. Và hôm nay, tin Đấng Cứu Độ xuống thế đã được chính thức loan đi: Bà sẽ sinh một con trai và ông phải đặt tên cho con trẻ là Giê-su, vì chính Người sẽ cứu dân Người khỏi tội lỗi của họ (Mt 1,21).