Tuần I Mùa Vọng – Thứ Năm
Không phải bất cứ ai
thưa với Thầy : "Lạy Chúa ! lạy Chúa !" là được vào Nước Trời cả đâu
! Nhưng chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Đấng ngự trên trời, mới được vào
mà thôi.
Đức tin là quà tặng Thiên Chúa thương ban cho con người nhưng
đồng thời đức tin cũng phải là lời đáp trả của con người đối với Thiên
Chúa. Thực vậy, con người không thể lãnh nhận đức tin một lần rồi
chôn vùi trong ảo tưởng rằng mình đã được cứu độ! Những ai đón nhận
đức tin như thế chẳng khác nào người xây nhà trên cát. Mưa to gió lớn
sẽ làm ngã nghiêng và chẳng mấy chốc sụp đổ tan tành. Đức tin như
thế chẳng khác nào là lớp vỏ bộc bên ngoài, là sự an ủi giả tạo
và chưa phải là đức tin thực sự.
Một đức tin thực sự không phải lãnh nhận để chôn vùi nhưng
để sống, để hành động, để thực thi ý muốn của Cha, để trổ sinh hoa
trái là những việc lành. Đó mới là một đức tin đích thực mà Đức
Giê-su đòi hỏi ở các môn đệ. Đức tin không chỉ để tuyên xưng ngoài môi
ngoài miệng nhưng phải được tuyên xưng bằng hành động theo thánh ý Thiên
Chúa. Thánh Phaolô cũng cho biết một đức tin như Chúa đòi hỏi thì
phải sinh hoa trái là mọi thứ việc lành và ngày càng hiểu biết Thiên
Chúa hơn (Cl 1,10). Thánh Giacôbê thì còn khẳng định mạnh hơn nữa: đức
tin không có việc làm là đức tin chết (Gc 2,17).
Như vậy, việc làm vừa là hoa trái của đức tin vừa là
bằng chứng của đức tin. Là hoa trái bởi đức tin Ki-tô giáo nhất
thiết đòi hỏi chúng ta phải hành động như vậy. Một đức tin đúng
nghĩa phải mang lại những việc lành như bác ái, yêu thương, tha thứ,
thiền hòa, nhân hậu, v.v.. đó là những hoa trái mà thánh Phaolô gọi
là hoa trái của Chúa Thánh Thần. Là bằng chứng vì qua những việc
lành này, người ta nhận thấy “anh em là môn đệ” của Thầy Giê-su.
Lạy Chúa, xin cho
con không chỉ tuyên xưng Chúa trên môi miệng khi ở nhà thờ mà thôi nhưng
biết tuyên xưng Chúa qua đời sống bằng những việc làm cụ thể của
mình. Có như thế đức tin của con mới sinh hoa trái và con mới làm
chứng cho niềm tin của mình được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét