Chúa nhật XXII, năm C
“Có qua có lại mới toại lòng nhau”, nhân gian vẫn thường quan niệm như thế. Đó cũng là quy tắc ứng xử thông thường trong cuộc sống. Ngày nay, dòng đời được đánh dấu bằng những bữa tiệc, nào là thôi nôi, sinh nhật, cưới hỏi, kỷ niệm hôn phối, giổ quảy, v.v.. những bữa tiệc nhiều đến nỗi nó trở thành một hình thức trả lễ, một nghĩa vụ phải chu toàn.
Bài
Tin Mừng hôm nay, Đức Giê-su không nhằm đưa ra một quy tắc ứng xử.
Người cũng không dạy ta một bài học nhân bản về đức khiêm nhường. Đó
cũng chẳng phải là một nghệ thuật sống: chọn chỗ cuối để được mời
lên chỗ nhất. Điều Người muốn dạy ta là nhân đức khiêm nhường đích
thực: Khiêm nhường là cho đi chính
bản thân mình.
Khi
đãi tiệc hãy mời những kẻ nghèo khó, tàn tật, què quặt, đui mù. Theo
Tin mừng Luca, đây là những từ diễn tả sự quy tụ của Nước Trời. Khi mời
những đối tượng trên, chủ tiệc không thể mong đợi sự đáp trả, và như
thế là ông cho đi không chỉ những gì ông có hay dư thừa nhưng là cho đi
chính bản thân mình. Ông cho đi chính mồ hồi, nước mắt của ông. Đó là
sự cho đi của tình yêu.
Chính
đứa Giêsu đã làm gương cho chúng ta về cả hai khía cạnh của bài Tin Mừng
hôm nay. Người đã khước từ địa vị vốn có của mình để tự nguyện
chọn lấy chỗ rốt hết trên trần gian này, đó chính là cây thập giá. Bằng
lựa chọn này, Đức Giê-su không chỉ cho chúng ta những gì Người có hay
sở hữu, nhưng là cho đi chính mạng sống Người. Nhờ sự cho đi này, Người
đã quy tụ muôn dân nước trong bữa tiệc Nước Trời. Chuyện còn lại tùy
thuộc vào thái độ đáp của chúng ta nữa mà thôi.
Qua
bài Tin Mừng này, Đức Giê-su mời gọi chúng ta hãy sống khiêm nhường,
không phải để được tôn vinh trước mặt người đời nhưng là trước mặt Thiên
Chúa. Muốn vậy, ta phải dám cho đi chính bản thân mình để phụng sự Chúa
và phục vụ tha nhân, để quy tụ mọi người trong bàn tiệc Thiên Quốc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét