Tuần XXVII – Thứ Tư
Có một lần Đức Giê-su cầu nguyện ở nơi kia. Người cầu nguyện xong, thì có một
người trong nhóm môn đệ nói với Người : "Thưa Thầy, xin dạy chúng con cầu
nguyện, cũng như ông Gio-an đã dạy môn đệ của ông."
Cầu nguyện là nhu cầu không thể
thiếu đối với con người, nhất là trong tương quan với Thiên Chúa. Bởi cầu
nguyện là lúc con người trò chuyện với Thiên Chúa, thân thưa với Ngài
những tâm tư, tình cảm của mình; chia sẻ với Ngài những uất ức hay
sướng vui, những lo toan hay hân hoan trong cuộc sống.
Tin Mừng Luca nhiều lần đề
cập đến đời sống cầu nguyện của Đức Giê-su. Người thường tách riêng
ra một mình để cầu nguyện. Trước những biến cố quan trọng, Người thức
suốt đêm để cầu nguyện. Đời sống cầu nguyện của Đức Giê-su đã tác
động các môn đệ, đã khơi lên nơi các ông nhu cầu sâu thẳm nhất của con
người, khiến các ông phải chủ động đến xin Đức Giê-su dạy mình cầu
nguyện.
Thường xuyên quì gối cầu nguyện
say đắm cầu nguyện trong nhà thờ, nhà bác học Ampère (1775-1836) đã gây sự chú
ý cho một chàng sinh viên. Lần nọ, chàng mạnh dạn tiến đến hỏi nhà
bác học, để trở thành một nhà khoa học vĩ đại hay là trở thành
một con người cầu nguyện, điều nào dễ hơn. Ampère đã khiêm tốn trả
lời: con người chỉ trở nên vĩ đại khi cầu nguyện mà thôi!
Có bao giờ đời sống cầu
nguyện của chúng ta khiến cho ai khác phải tò mò tìm hiểu? Việc cầu
nguyện của chúng ta có giúp đưa người khác đến gần Thiên Chúa, có
khơi lên nơi người khác một khát khao nào đó cần thỏa lấp? Chỉ khi
chính chúng ta đã chìm đắm trong cầu nguyện, đã khỏa lấp nỗi khát
khao của chính mình thì ta mới có thể tác động nơi người khác bằng
chính đời sống cầu nguyện của ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét