Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2015

LÒNG THƯƠNG XÓT CHÚA KHÔNG GIỚI HẠN

“Trông thấy bà, Đức Giêsu gọi lại và bảo: “này bà, bà đã được giải thoát khỏi tật nguyền” (Lc 13,12) Lòng thương xót của Thiên Chúa không chờ đợi con người phải kêu xin, Ngài cũng không cần hỏi han thăm dò. Đúng hơn, Ngài thấy và chạnh lòng thương. Ngài tự động bày tỏ lòng thương xót. Xin lòng thương xót Chúa chạm đến tâm hồn chúng con.

Đến với lòng thương xót Chúa

Lòng thương xót của con người
Một anh mù, hằng ngày ngồi bên vệ đường để xin lòng thương xót của người khác. Có lẽ lòng thương xót của mọi người cũng đủ nuôi sống anh qua ngày. Thế nhưng từ trong sâu thẳm tâm hồn, anh vẫn khao khát. Một khao khát mà chỉ có lòng thương xót của Thiên Chúa mới có thể khỏa lấp.
Do vậy, khi vừa nghe nói Đức Giêsu đang đi ngang qua, anh liền kêu lớn tiếng. Bị đám đông ngăn cản, anh không nhụt chí nhưng càng kêu lớn tiếng: Lạy ông Giêsu, con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi!
Nếu bằng lòng với lòng thương xót của mọi người, có lẽ suốt đời anh cũng chỉ là “ngồi bên vệ đường”. Thế nhưng anh mù Ba-ti-mê đã dám đứng lên, vứt bỏ áo choàng (là gia tài và là “đồ nghề” của anh) để đến với lòng thương xót của Đức Giêsu. Chính những hành động dứt khoát này đã thể hiện niềm tin của anh vào lòng thương xót của Đức Giêsu.
Kính thưa ông bà anh chị em, chúng ta có cần đến lòng thương xót của Chúa và của người khác giống như anh mù Ba-ti-mê? Chúng ta đang sống trong xã hội mà nhiều người có của cải dư dật, họ suốt ngày sống trong bốn bức tường mà chẳng cần đến người khác. Họ không cần đến lòng thương xót của người khác và do đó cũng chẳng quan tâm đến người khác. Nếu chúng ta không cần đến lòng thương xót của người khác thì khó mà hiểu và trao ban lòng thương xót cho người khác.
Thực ra, không ai giàu đến độ không cần đến người khác và cũng không ai nghèo đến mức không có gì để trao ban cho người khác. Cộng đồng nhân loại là cộng đồng của liên đới và hiệp thông. Do đó, chỉ những ai sống khép kín, kiêu ngạo mới không cần đến lòng thương xót của người khác. Ai khiêm tốn nại đến lòng thương xót của anh chị em mình thì mới có khả năng hiểu được anh chị em mình cũng cần lòng thương xót nơi chúng ta. Thực thi lòng thương xót cũng là cách thức thể hiện hình ảnh cao quý của Thiên Chúa nơi con người.
Lòng thương xót của Thiên Chúa
Thiên Chúa là Đấng Từ Bi và Nhân Hậu, Người chậm giận và giàu tình thương” (Tv 103,9). Anh Ba-ti-mê đã nhận ra tình trạng mù lòa của mình để “đứng đậy”, “chạy đến” với lòng thương xót của Chúa. Thế còn chúng ta, chúng ta có nhận ra tình trạng mù lòa của mình? Đôi mắt thể xác chúng ta tuy sáng nhưng đôi lúc chúng ta mù lòa trước tình yêu của Thiên Chúa, mù lòa không nhận ra tội lỗi của mình, mù lòa trước nhu cầu của người khác. Vậy, mỗi người chúng ta cũng phải can đảm “đứng lên”, dứt khoát rời bỏ tình trạng cũ kỹ của mình để chạy đến với lòng thương xót Chúa. Thậm chí, dù cho “đám đông” có ngăn cản chúng ta thì cũng đừng tuyệt vọng, đừng nhụt chí, đừng bỏ cuộc nhưng hãy giữ vững niềm tin, vững lập trường và vững quyết tam đến với lòng thương xót Chúa. Chắc chắn với những hành động thể hiện niềm tin như thế, Chúa sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ!
Chúng ta có thể đến với lòng thương xót Chúa bằng nhiều cách thức khác nhau. Đó có thể là sám hối và thay đổi nếp sống, có thể là tham gia các giờ kinh nguyện kính lòng thương xót Chúa, là đến với các Bí tích, nhất là Bí tích Hòa giải. Một khi đã đón nhận lòng thương xót Chúa, chúng ta hãy trở nên những sứ giả của lòng thương xót Chúa.
Anh mù đã được lòng thương xót Chúa chạm đến, anh được chữa lành và dứt khoát theo Chúa trên con đường lên Giê-ru-sa-lem. Ước gì mỗi người chúng ta, mỗi gia đình chúng ta cũng được “chạm đến” lòng thương xót Chúa, được cảm nhận sự ngọt ngào của ân sủng Chúa và nhờ đó theo Chúa trên con đường ban phát lòng thương xót. Ước gì mỗi người chúng ta đều trở thành những sứ giả nhiệt thành của lòng thương xót Chúa, nhờ đó, mọi người có thể cảm nhận được lòng thương xót của Chúa và của anh chị em mình giữa một xã hội đầy vô cảm như hiện nay. Amen.

Thứ Hai, 19 tháng 10, 2015

PHỤC VỤ VÀ TRUYỀN GIÁO

Chúa nhật 29 TNB (Mc 10,35-45)

Con Thiên Chúa đến để phục vụ
Người đời ai cũng muốn làm lớn, hay ít là cũng phải có một vị thế nào đó để không phải phục vụ người khác. Chúng ta đang sống trong thời đại dịch vụ nên có khuynh hướng chọn lựa những dịch vụ nào phục vụ tốt nhu cầu chúng ta. Tuy nhiên, những việc “phục vụ” này luôn tỷ lệ thuận với kinh phí bỏ ra.
Trong khi đó, Giáo hội lại mời gọi ta “lội ngược dòng”. Dòng nước ngược này chính Con Một Thiên Chúa đã đi trước làm gương cho chúng ta. Từ địa vị ngang hàng Thiên Chúa, Ngài đã tự nguyện mặc lấy xác phàm như chúng ta. Ngài đã đón nhận đau khổ buồn sầu như chúng ta và thậm chí “cúi xuống” phục vụ chúng ta.
Đức Giêsu không làm những dấu lạ lớn lao để “chiêu dụ” lòng tin của dân chúng nhưng người “la cà” với họ, ăn uống với họ, chung chia niềm vui tiệc cưới với họ, sẻ chia nỗi buồn tang tóc với họ, đồng hành với họ trong những giờ cầu nguyện tại Hội đường, hành hương với họ về Giêrusalem, v.v.. Đức Giêsu đã đi trên con đường của Người Tôi Trung như trong bài đọc một để cúi xuống gánh lấy tội lỗi người khác, nhờ thế, nhiều người được nên công chính.
Trò không thể hơn Thầy. Trò không thể đi con đường nào khác với con đường của Thầy. Vì thế Đức Giêsu mời gọi các môn đệ và qua đó, mời gọi Giáo hội hãy đi con đường phục vụ như Người.  
Giáo hội được mời gọi sống phục vụ
Ai muốn làm lớn giữa anh em thì phải làm người phục vụ anh em” (Mc 10,43). Từ xưa đến nay, các Đức Giáo Hoàng đều tự nhận mình là “tôi tớ của các tôi tớ Chúa”, đó như một cách thức nhắc nhở mỗi người nói riêng và Giáo hội nói chung về giáo huấn của Đức Giêsu. Giáo hội được mời gọi không phải để “cai trị” nhưng để phục vụ. Phẩm trật Giáo hội không phải “được chọn” để “thống lãnh” cho bằng để hướng dẫn và phục vụ dân Chúa. Do đó, nơi nào tinh thần “giáo sĩ trị” vẫn còn thì nơi đó người ta chưa sống trọn giáo huấn của Chúa Giêsu.
Giáo hội được mời gọi để phục vụ tất cả mọi người, không phân biệt “lương” hay “giáo”; không phân biệt giàu nghèo; già trẻ; tốt xấu. Nếu như Con Thiên Chúa đến thế gian để tìm kiếm những “con chiên lạc”, những “kẻ ốm đau” thì Giáo hội cũng được mời gọi như thế. Những người nghèo, người đang đau khổ, người vấp ngả trong đức tin, những người đang mang sự mặc cảm, tự ti, phải là đối tượng ưu tiên của Giáo hội.
Không chỉ giáo sĩ, tu sĩ mà cả giáo dân cũng được mời gọi sống phục vụ theo tinh thần Đức Giêsu. Mọi người đều được mời gọi sống các mối tương quan trong tinh thần phục vụ, dù là tương quan cá nhân hay trong gia đình, cộng đoàn hay giáo xứ, Giáo hội hay xã hội. Để được vậy, mỗi người và cộng đoàn cần thấm nhuần tinh thần Đức Giêsu, đó là tôn trọng, cảm thông và chia sẻ. Thực vậy, phục vụ không chỉ thể hiện bằng hành động mà thôi nhưng trước hết là tinh thần, là tấm lòng. Ai có tấm lòng thực sự thì họ sẽ biết cách để phục vụ anh chị em mình cách cụ thể và thiết thực nhất.
Phục vụ là cách thức truyền giáo
Hôm nay cũng là ngày Giáo hội cầu nguyện cách đặc biệt cho công cuộc truyền giáo. Thiết nghĩ, ngoài việc cầu nguyện, mỗi người, mỗi cộng đoàn, mỗi giáo xứ cũng có thể góp phần vào việc truyền giáo bằng những việc làm cụ thể. Mỗi người tùy theo ơn riêng, tùy theo khả năng và hoàn cảnh sống của mình, có thể cộng tác truyền giáo bằng lời cầu nguyện, bằng sự hiện diện thể lý hay hiệp thông trong tinh thần, bằng cách góp công sức hay vật chất. Tuy nhiên, có một cách thức cụ thể mà ai cũng có thể thực hiện được, đó là sống tinh thần phục vụ.

Dĩ nhiên, không nhất thiết là phải phục vụ những người xa lạ, những người chưa theo đạo, nhưng có thể là “phục vụ” chính gia đình của mình, phục vụ giáo xứ, phục vụ những người quen biết, láng giềng xung quanh. Chính tinh thần sẵn sàng phục vụ, phục vụ cách quên mình sẽ là động lực lôi cuốn người khác đến với đạo, với Đức Kitô. Và như thế, ta có thể nói, một người hy sinh phục vụ là một nhà truyền giáo, một gia đình sống tinh thần cho đi là một gia đình truyền giáo, một giáo xứ sẵn sàng phục vụ mọi người, mọi giới, mọi thành phần là một giáo xứ truyền giáo. Nếu được như thế, Tin Mừng Cứu Độ sẽ được loan báo đến tận cùng thế giới theo lệnh truyền của Đức Giêsu.

Thứ Sáu, 16 tháng 10, 2015

HÃY CHỌN MỘT NIỀM VUI



Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui”. Có lẽ ai trong chúng ta cũng muốn thế! Một niềm vui nho nhỏ nhưng cũng đủ sức để xua tan đi những vất vả, lao nhọc trong suốt cả ngày. Còn gì vui hơn khi khởi đầu ngày mới bằng một niềm vui nho nhỏ. Nó là “thức ăn sáng” bổ dưỡng tuyệt vời, nhất là cho những ai ngày ngày đối diện với hàng đống công việc, dù là việc không tên.
Nỗi buồn thường tự tìm đến mà không cần hỏi ý kiến ta nhưng niềm vui thì ta có thể tự tạo cho mình. Một niềm vui dù nhỏ đến đâu, nhưng nếu cảm nhận với tất cả tấm lòng, ta cũng sẽ thấy nó rất có giá trị. Những niềm vui như thế không hề thiếu vắng nơi vùng truyền giáo này.
Với tôi, niềm vui nho nhoi đó là sáng sáng nhìn các em cắp cặp đến nhà thờ, trên tay cầm que củi để “đổi” lấy gói xôi hay ổ bánh mì trước khi đi tiếp đến trường học.
Với người thành thị, cầm 20 ngàn trong tay cũng phải phân vân xem ăn gì cho thích hợp, nhưng với các em ở đây, chỉ cần “khẩu phần” 2 ngàn đồng thôi cũng đủ. 2 ngàn chẳng đáng là bao, nhưng nhìn từng bước chân trần hân hoan của các em mẫu giáo, lớp 1 chạy đến “đổi” phần ăn sáng, tôi cũng cảm thấy ấm lòng. 2 ngàn chẳng đáng là bao, thế mà thỉnh thoảng vẫn nghe các thầy cô kể lại có em này, em kia, ngất trong lớp học vì đói và lạnh.
Thế đấy, với nhiều người, cầm 2 ngàn trong tay chẳng biết để làm gì; nhưng cũng với rất nhiều người, 2 ngàn đó có thể sưởi ấm được bao cõi lòng và nuôi dưỡng bao mơ ước.

Vậy bạn có muốn chọn cho mình một niềm vui? Dù nho nhoi, nhưng chắc chắn đó là cách khởi đầu một ngày mới rất tốt, đặc biệt là khi bạn biết phó dâng niềm vui đó trong sự Quan Phòng của Thiên Chúa!