Chúa nhật Chúa lên trời (Mt
28, 16-20)
Chúa lên trời, hoàn tất hành
trình dương thế 33 năm. Chúa từ giã trần gian để về với Cha dấu yêu.
Chúa từ biệt cõi tạm để về quê hương đích thực. Tuy thế, Chúa lên
trời đâu phải để kết thúc mọi sự, Ngài đang mở ra một chân trời
mới. Chúa từ giã trần gian đâu phải để rời bỏ các môn đệ nhưng là
để mở đường cho Đấng Bảo Trợ đến. Ngài từ biệt cõi tạm để hẹn
gặp ta nơi cõi đời đời.
Quả thật, Ngài từng nói:
nhà Cha Thầy có nhiều chỗ ở, Thầy đi là để dọn chỗ cho anh em. Thầy
sẽ trở lại dẫn anh em đi, để Thầy ở đâu thì anh em cũng ở đó. Đó
là lời hứa tuyệt vời cho các môn đệ và cũng là lời đầy hy vọng cho
mỗi người chúng ta.
Chúa lên trời nhắc nhớ ta
hướng lòng về quê hương đích thực: đó là nhà Cha ta. Nơi đó có Anh
Cả là Đức Giêsu đang đợi ta. Nơi mà chúng ta có một chỗ đã được dọn
sẵn.
Trong kinh Mân Côi, khi suy niệm
mầu nhiệm năm sự Mừng, ta đọc: thứ hai Đức Chúa Giêsu lên trời, ta
hãy xin cho được ái mộ những sự trên trời. Những sự trên trời là
những sự gì? Đang ở dưới đất mà cứ hướng lòng lên trời, đó có
phải là mộng mơ ảo tưởng?
Động từ “lên” khiến cho ta
hiểu lầm rằng “trời” ở đâu đó trên cao, phía trên “chín tầng trời”.
Thực ra, “lên” chỉ là cách diễn tả Đức Giêsu “về” với Cha. “Trời” không
nhất thiết là ở trên cao nhưng đúng hơn là nơi Cha - Con hợp nhất với
nhau. “Trời” là nơi tình yêu Cha Con hiện diện cách trọn vẹn. Hay nói
tóm lại “trời” là nơi có tình yêu Thiên Chúa cách tràn đầy: Đâu có
tình yêu thương, ở đấy có Đức Chúa Trời.
Như thế, yêu mến những sự
trên trời là ao ước được kết hợp trọn vẹn với Thiên Chúa. Sống những
sự trên trời là sống tình yêu thương cách trọn vẹn. Trời là nhà Cha
ta. Nơi đó có Anh cả Giêsu đang đón đợi ta; có ông bà tổ tiên, bạn
hữu đang sum họp.
Hiểu như thế thì nghĩ về
trời đâu phải là mộng mơ ảo tưởng. Nước trời đâu phải là chuyện của
tương lai. Bởi ngay ở trần gian này ta đã bắt đầu tham dự vào sự kết
hợp với Thiên Chúa rồi. Ngay lúc này ta đã có thể sống những giá
trị của tình yêu rồi.
Thực vậy, mỗi khi ta cầu
nguyện, mỗi khi ta tham dự thánh lễ và nhất là mỗi khi rước Mình
Máu Thánh Chúa, là ta đang kết hiệp với Chúa. Đó chính là sự khởi
đầu của nước Trời ở trần gian này. Khi ta sống tình yêu thương là ta
đang sống các giá trị Nước Trời ngay tại trần gian này. Như thế, yêu
mến những sự trên trời là khao khát kết hợp với Thiên Chúa và sống
tình yêu thương trong cuộc sống hằng ngày.
Yêu mến những sự trên trời
còn được thể hiện bằng cách rao giảng và làm chứng về Đức Giêsu
Phục Sinh. Điều gì ta yêu mến, ta sẽ tìm cách giới thiệu cho người
khác. Rao giảng và làm chứng về Chúa cũng chính là mệnh lệnh của Đức
Giêsu trước khi Ngài về trời: “Anh em
hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ” (Mt 28,19). Đó đồng
thời cũng là lời mời gọi dành cho mỗi người chúng ta. Hằng ngày,
chúng ta cầu nguyện, xin cho nước Cha trị đến, dưới đất cũng như trên
trời. Đó chính là lời nguyện cho nước trời ngày càng rộng mở và
hiện diện cách tràn đầy. Nhưng thiết nghĩ, mọi chuyện không chỉ dừng
lại ở lời nguyện mà thôi nhưng phải được cụ thể hóa bằng những
hành động thiết thực.
Rao giảng và làm chứng về
Chúa, đó chính là nhiệm vụ của mỗi kitô hữu khi còn sống ở trần
gian này. Đây là nhiệm vụ khó khăn, đòi hỏi nhiều hy sinh, thậm chí
có những nguy hiểm đến tính mạng. Thế nhưng, Chúa mời gọi ta đừng
sợ, vì có Chúa luôn ở cùng ta.
Xin cho mỗi người trong giáo
xứ chúng ta ý thức những giá trị của nước trời ngay ở trần gian
này; khao khát sống những giá trị đó cách trọn vẹn và nhất là rao
giảng, làm chứng cho những giá trị đó qua chính cuộc sống hằng ngày
của mỗi người chúng ta.