-
Cha ơi,
cha có nhiều bạn không?
-
Ờ, cũng
tương đối nhiều
-
Thế bạn
của cha có giàu không?
-
Cái này
thì… hình như đa số là nghèo
Sau câu trả lời của tôi là
một khoảng trống thinh lặng. Em thinh lặng có lẽ thất vọng về điều
gì đó! Còn tôi thinh lặng vì nhờ câu hỏi của em mà tôi cũng chợt
giật mình tự hỏi: ừ, sao bạn của mình toàn là nghèo và bình
thường không vậy?
Để đánh tan cái thinh lặng
không mấy dễ chịu đó, tôi hỏi Em:
-
Mà con
hỏi để làm gì?
Với chút ngập ngừng, Em rụt
rè:
-
Con tưởng
nếu có ai giàu, thì con nhờ cha xin họ tài trợ cho các em một bộ
váy đồng phục để múa. Giáo xứ mình hay múa mà các em không có bộ
đồ nào cả.
Có chút thất vọng trong câu
nói của em. Mình cũng hơi buồn vì có phần là “nguyên nhân” gây nên
cái thất vọng đó. Thế nhưng ngay lập tức, mình nghĩ đến những
chuyện khác xa xôi hơn muốn chia sẻ với Em.
1. Quả thật ông bà ta có nói
“chọn bạn mà chơi”. Nhưng chọn ở đây là chọn tâm tính chứ không phải
chọn giàu nghèo. Bạn bè cốt ở chỗ hiểu nhau, ở bên nhau khi khó khăn
và cảm thấy vui khi có nhau. Vây nên, thà bạn nghèo mà có được cái “cốt
lõi” của tình bạn còn hơn giàu mà chỉ hời hợt bên ngoài.
2. Em cần bộ đồng phục để
múa. Ước mơ chính đáng. Em biết nghĩ đến cái chung, nghĩ đến các em.
Nhưng đừng biến ước mơ đó thành cái mình phải “lo lắng”. Hãy giữ ước
mơ đó trong lòng. Một lúc nào đó thuận tiện, ước mơ sẽ biến thành
hiện thực theo nhiều cách thức riêng của nó. Còn nếu suốt ngày Em
nghĩ về ước mơ đó, coi chừng, nó không còn là ước mơ, nhưng là cái
để em lệ thuộc và trở thành nô lệ. Nhất là khi Em không làm chủ
được ước mơ của mình mà tìm sự trợ giúp nơi người khác.
3. Trước hết hãy tự giúp
mình và đừng lệ thuộc vào người khác. Hãy cố gắng giải quyết vấn
đề trong khả năng của mình. Đừng trả giá cho ước mơ bằng cách lệ
thuộc vào người khác. Cũng đừng nghĩ nhiều đến chuyện giàu nghèo
nhưng hãy tận hưởng những niềm vui trong cuộc sống. Có những niềm vui
mà tiền bạc không thể mua được. Đừng mặc cảm vì mình nghèo nhưng
hãy mặc cảm vì chưa rộng lượng với anh chị em. Đừng mơ ước trở nên
giàu có nhưng hãy mơ ước nhiều người tìm đến với mình để có niềm
vui và sự bình an.
4. Đừng chủ động làm quen,
kết bạn với những người giàu có vì nghĩ rằng họ sẽ giúp mình
nhiều. Hãy để mọi sự đến cách tự nhiên. Cuộc đời đủ rộng lượng để
gửi đến cho ta những người thật sự muốn cho đi mà không cần đáp trả.
Chính Chúa sẽ gửi họ đến và cũng chính Ngài sẽ đáp trả thay cho
ta.
Hãy sống với tất cả nhiệt
tâm và lòng tín thác vào lòng nhân từ của Thiên Chúa! Người sẽ không
để ta mồ côi đâu (x. Ga 14,18).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét