Thứ Năm, 18 tháng 5, 2017

TÌNH YÊU VÀ PHẦN THƯỞNG

Chúa nhật VI mùa Phục sinh (Ga 14,15-21)


Nếu anh em yêu mến Thầy, anh em sẽ giữ các điều răn của Thầy” (Ga14,15). Lòng yêu thương phải đi đôi với hành động. Ai nói mình yêu thương mà chẳng có hành động nào để thể hiện thì đó là kẻ nói dối.
Con cái nói yêu thương ông bà cha mẹ mà lại bỏ ngoài tai những lời dạy bảo của các ngài thì chúng chỉ nói dối mà thôi. Đó chỉ là tình yêu nơi đầu môi chót lưỡi. Tình yêu vị lợi mà thôi. Cũng thế, nếu ta nói yêu mến Chúa mà không tuân giữ các điều răn của Ngài thì ta cũng chỉ là kẻ nói dối không hơn không kém. Không phải ai nói “Lạy Chúa, Lạy Chúa” là được vào Nước Trời.
Thước đo cho tình yêu mến
Vậy, thước đo cho việc yêu mến Thiên Chúa là tuân giữ các điều răn của Ngài. Khi nói các điều răn, ta nghĩ ngay đến mười điều răn mà Chúa đã ban cho dân trên núi Sinai. Mười điều răn đó dạy ta tôn kính Thiên Chúa là Đấng duy nhất và yêu người thân cận như chính mình.
Dựa vào đó chúng ta thử xét xem mình đã yêu mến Chúa chưa? Tôi đã tôn kính Thiên Chúa hết lòng chưa? Tôi có thực sự cảm thấy niềm vui, sự hãnh diện và hạnh phúc khi tôn kính Chúa. Mỗi ngày Chúa nhật, tôi đến nhà thờ tham dự thánh lễ với tâm trạng như thế nào? Mỗi người hãy chân thật với lương tâm của mình để trả lời trước mặt Chúa xem đã yêu mến Chúa đến mức độ nào.
Hơn nữa, yêu mến Chúa còn thể hiện qua tương quan với anh chị em. Chúng ta đã sống công bằng, ngay thẳng với anh chị em chưa? Có khi nào trong cuộc sống, vì lợi nhuận trước mặt mà tôi lừa gạt, gian dối hay thậm chí ức hiếp anh chị em chưa?
Đó là chưa kể, tình yêu trong tân ước được diễn tả qua gương mẫu của chính Đức Giêsu. “Anh em hãy yêu thương nhau như chính Thầy đã yêu thương anh em” (Ga 15,12). Điều răn duy nhất mà Đức Giêsu để lại cho chúng ta là điều răn yêu thương. “Thầy để lại cho anh em một điều răn mới là anh em hãy yêu thương nhau” (Ga 13,34). Yêu thương không theo kiểu thế gian nhưng theo kiểu của Thầy Giêsu: hy chính chính mạng sống mình. Một tình yêu được mời gọi dám hy sinh, dám cho đi, dám đón nhận những thiệt thòi để anh chị em ta được sống và sống dồi dào. Xét theo tiêu chuẩn này thì mấy ai trong chúng ta dám tự hào mình đã yêu mến Chúa thật lòng!
Phần thưởng cho tình yêu mến
Đòi hỏi càng cao thì phần thưởng càng giá trị, đó là quy luật thường tình. Vậy phần thương cho tình yêu mến đó là gì?
Thưa, họ sẽ được Chúa Cha yêu mến, được Chúa Giêsu ở cùng và được Chúa Thánh Thần đến trợ giúp.
Ai yêu mến Thầy thì sẽ được Cha của Thầy yêu mến”, “Thầy sẽ không để anh em mồ côi”, “một Đấng Bảo Trợ khác sẽ đến ở với anh em luôn mãi”. Đó là những lời hứa mà Thầy Giêsu hứa ban cho các môn đệ, những người yêu mến Thầy. Đó cũng là những lời Thầy hứa cho mỗi người chúng ta.
Còn gì hạnh phúc hơn khi có Ba Ngôi Thiên Chúa ở cùng. Được Thiên Chúa lấy tình Cha con mà chăm sóc, được Chúa Giêsu ở bên mãi mãi và nhất là được Chúa Thánh Thần hiện diện bên cạnh như một Đấng Bảo Trợ.
Theo tiếng Hy lạp, Đấng Bảo Trợ là Paracletos có nghĩa đen là người được gọi đến để trợ giúp khi cần. Người đó có thể là một luật sư bênh vực ta trước tòa án, cũng có thể là người an ủi khi ta sầu khổ, người cố vấn khi ta gặp khó khăn, và là người động viên tinh thần khi ta chán nản.
Chúng ta đang sống trong thời của Đấng Bảo Trợ. Xin Ngôi Ba Thiên Chúa luôn bảo trợ ta trong mọi khó khăn của cuộc sống. Về phần ta, hãy chu toàn tốt các điều răn của Chúa để chứng tỏ lòng yêu mến của Mình, để nhờ đó, chúng ta nhận được phần thưởng là sự hiện diện và yêu mến của Ba Ngôi Thiên Chúa.

Thứ Ba, 16 tháng 5, 2017

Giàu – nghèo


-          Cha ơi, cha có nhiều bạn không?
-          Ờ, cũng tương đối nhiều
-          Thế bạn của cha có giàu không?
-          Cái này thì… hình như đa số là nghèo
Sau câu trả lời của tôi là một khoảng trống thinh lặng. Em thinh lặng có lẽ thất vọng về điều gì đó! Còn tôi thinh lặng vì nhờ câu hỏi của em mà tôi cũng chợt giật mình tự hỏi: ừ, sao bạn của mình toàn là nghèo và bình thường không vậy?
Để đánh tan cái thinh lặng không mấy dễ chịu đó, tôi hỏi Em:
-          Mà con hỏi để làm gì?
Với chút ngập ngừng, Em rụt rè:
-          Con tưởng nếu có ai giàu, thì con nhờ cha xin họ tài trợ cho các em một bộ váy đồng phục để múa. Giáo xứ mình hay múa mà các em không có bộ đồ nào cả.
Có chút thất vọng trong câu nói của em. Mình cũng hơi buồn vì có phần là “nguyên nhân” gây nên cái thất vọng đó. Thế nhưng ngay lập tức, mình nghĩ đến những chuyện khác xa xôi hơn muốn chia sẻ với Em.
1. Quả thật ông bà ta có nói “chọn bạn mà chơi”. Nhưng chọn ở đây là chọn tâm tính chứ không phải chọn giàu nghèo. Bạn bè cốt ở chỗ hiểu nhau, ở bên nhau khi khó khăn và cảm thấy vui khi có nhau. Vây nên, thà bạn nghèo mà có được cái “cốt lõi” của tình bạn còn hơn giàu mà chỉ hời hợt bên ngoài.
2. Em cần bộ đồng phục để múa. Ước mơ chính đáng. Em biết nghĩ đến cái chung, nghĩ đến các em. Nhưng đừng biến ước mơ đó thành cái mình phải “lo lắng”. Hãy giữ ước mơ đó trong lòng. Một lúc nào đó thuận tiện, ước mơ sẽ biến thành hiện thực theo nhiều cách thức riêng của nó. Còn nếu suốt ngày Em nghĩ về ước mơ đó, coi chừng, nó không còn là ước mơ, nhưng là cái để em lệ thuộc và trở thành nô lệ. Nhất là khi Em không làm chủ được ước mơ của mình mà tìm sự trợ giúp nơi người khác.
3. Trước hết hãy tự giúp mình và đừng lệ thuộc vào người khác. Hãy cố gắng giải quyết vấn đề trong khả năng của mình. Đừng trả giá cho ước mơ bằng cách lệ thuộc vào người khác. Cũng đừng nghĩ nhiều đến chuyện giàu nghèo nhưng hãy tận hưởng những niềm vui trong cuộc sống. Có những niềm vui mà tiền bạc không thể mua được. Đừng mặc cảm vì mình nghèo nhưng hãy mặc cảm vì chưa rộng lượng với anh chị em. Đừng mơ ước trở nên giàu có nhưng hãy mơ ước nhiều người tìm đến với mình để có niềm vui và sự bình an.
4. Đừng chủ động làm quen, kết bạn với những người giàu có vì nghĩ rằng họ sẽ giúp mình nhiều. Hãy để mọi sự đến cách tự nhiên. Cuộc đời đủ rộng lượng để gửi đến cho ta những người thật sự muốn cho đi mà không cần đáp trả. Chính Chúa sẽ gửi họ đến và cũng chính Ngài sẽ đáp trả thay cho ta.

Hãy sống với tất cả nhiệt tâm và lòng tín thác vào lòng nhân từ của Thiên Chúa! Người sẽ không để ta mồ côi đâu (x. Ga 14,18).

Thứ Hai, 15 tháng 5, 2017

Đừng xao xuyến!

Chúa nhật 5 Phục Sinh (Ga 14,1-12)

“Chia tay” là cụm từ mà có lẽ chẳng ai muốn dùng đến. Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ tạo cho ta những cảm xúc xao xuyến bồi hồi. Nhất là khi chia tay với một ai đã từng gắn bó lâu dài, thân mật với ta. Cảm giác xao xuyến khó chịu biết bao!
Các môn đệ cũng đã trải qua kinh nghiệm như thế trong buổi tiệc ly. Không bồi hồi xao xuyến sao được khi mà Đức Giêsu tiên báo trước sẽ có cuộc chia ly. Các ông đã gắn bó với Thầy suốt ba năm qua. Bao nhiêu bình an, vinh dự đều nhờ sự hiện diện của Thầy mà có. Các ông biết rõ “Bỏ Thầy thì chúng con biết đến với ai? Thầy mới có những lời đem lại sự sống đời đời” (Ga 6,68). Các ông cũng đã vài lần kinh nghiệm cảm giác vắng Thầy (Mt 14,22-33). Ôi! Đáng sợ biết bao! Bởi vậy, thật dễ hiểu khi các ông xao xuyến. Không gian như chùng xuống hẳn.
Đức Giêsu biết vậy nên trấn an các ông: Anh em đừng xao xuyến! Tại sao đừng xao xuyến? Đức Giêsu đưa ra ít là ba lý do:
Sự vắng mặt tạm thời: “Tạm thời” ở đây được hiểu theo hai nghĩa: thời gian và không gian. Xét về thời gian, Đức Giêsu chỉ vắng mặt một “ít lâu” mà thôi (Ga 16,16). Sau đó, Người sẽ trở lại để đem các ông đi. Xét về không gian, Đức Giêsu chỉ vắng mặt (vắng sự hiện diện thể lý) chứ không bỏ rơi hoàn toàn. Bằng chứng là sau khi sống lại và lên trời, Chúa vẫn tiếp tục hoạt động với các Tông đồ.
Thầy đi dọn chỗ cho anh em: Lời động viên thật ngọt ngào biết bao! Nhà Cha Thầy có nhiều chỗ ở, Thầy đi trước để dọn chỗ cho Anh em. Ngọt ngào ở chỗ Đức Giêsu cho ta biết “nhà Cha” có nhiều chỗ ở. Do vậy, chúng ta không sợ mất phần, bởi đơn giản, đó là nhà của Cha chúng ta. Chúng ta là con, chúng ta có phần dành sẵn cho mình rồi, không sợ thiếu, không sợ mất. Có điều là phải chuẩn bị chút thôi! Nhưng ai sẽ chuẩn bị chỗ ở cho ta. Là Đức Giêsu, Anh Cả của ta. Không ngọt ngào sao được, không xúc động sao được khi chính Đức Giêsu lại tự nguyện chuẩn bị chỗ ở cho ta. Thông thường, người bé phải phục vụ người lớn, người dưới phải phục vụ người trên. Nhưng ở đây, chính Đức Giêsu lại nêu gương phục vụ cho ta: Con Người đến để phục vụ chứ không phải để được phục vụ (x. Mc 10,45). Còn lời an ủi nào ngọt ngào hơn nữa? Còn lý do gì nữa để mà xao xuyến?
Lời hứa ở bên nhau: Để trấn an thêm các môn đệ, Đức Giêsu hứa sẽ trở lại và đem anh em đi, để Thầy ở đâu thì anh em cũng sẽ ở đó. Còn gì sung sướng bằng! Còn gì hạnh phúc hơn! Thầy đã hứa không bỏ rơi, sẽ ở bên nhau mãi mãi. Đó là bảo đảm để anh em đừng xao xuyến.
Với những lý do đó, Đức Giêsu mời gọi các môn đệ hãy tin.
Anh chị em thân mến, lời hứa và lời mời gọi đó, ngày nay, Đức Giêsu vẫn tiếp tục đặt ra cho mỗi người chúng ta.
Ngày nay, có quá nhiều lý do khiến cho anh chị em xao xuyến. Đó không chỉ là cảm giác vắng bóng Thiên Chúa trong cuộc đời mình, nhưng còn bao nhiêu thử thách khác đang vây bủa xung quanh. Làm sao để gìn giữ hạnh phúc gia đình tránh khỏi những đổ vỡ? Làm sao để đảm bảo kinh tế cho gia đình? Làm thế nào để bảo vệ con cái trước những lôi kéo của xã hội?
Như xưa, Chúa đã trấn an các môn đệ như thế nào, ngày nay, Chúa vẫn tiếp tục ngỏ lời với mỗi người chúng ta như thế.
Anh chị em đừng xao xuyến, vì có Chúa luôn ở bên chúng ta. Sự vắng mặt thể lý của Ngài chỉ là tạm thời. Ngài vẫn luôn đồng hành cách thiêng liêng bên cạnh chúng ta như xưa kia đồng hành với hai môn đệ trên đường Emmau. Ngài sẵn sàng đưa tay nâng đỡ khi ta ngã ngục. Nhất là Ngài đã dọn sẵn cho ta một chỗ trong nhà Cha. Còn chần chờ gì nữa, hãy để lại những xao xuyến sau lưng và mặc lấy Thần khí Chúa để can đảm tiến bước về nhà Cha.


Thứ Bảy, 29 tháng 4, 2017

HẬU PHỤC SINH


Còn hơn một tiếng nữa mới bắt đầu nghi thức Thứ Bảy Tuần Thánh, mình tranh thủ đi dạo một vòng trong làng. Từ xa đã thấy hai người đàn ông đang ngồi ngay trước cổng đường vào nhà thờ. Mình tiến lại bắt chuyện:
-         Hai anh ăn cơm chưa mà ngồi đây?
-         ồ, nhà có cái gì ăn đâu! Nhà nghèo lắm! lâu lâu có tí rau thôi chứ đâu có gì đâu!
Người đàn ông có vẻ lớn tuổi hơn trả lời. Giọng rụt rè.
Người còn lại điệu đứa con nhỏ, thậm chí chẳng thèm nhìn mình. Tay cầm hộp xôi – có lẽ mua ở đâu đó.
-         ồ, có xôi ăn là ngon rồi!
Đang tính kéo dài thêm câu chuyện thì đứa bé con chú Giáo phu gọi to,
-         cha ơi, về ăn cơm.
-         ừ, cha về ngay.
Mình đành chào hai ông để về thì cả hai đều mở to mắt nhìn mình.
- Cha hả, vậy mà cứ tưởng là công an
- Tưởng công an! Vậy hai hôm nay các ông không đi lễ à?
Hỏi thì hỏi vậy thôi chứ mình cũng phải về ngay, phần để nhà chú Giáo phu khỏi phải đợi, phần để tránh cho hai ông khỏi ngại.
Thế nhưng mình cũng cứ thắc mắc trong lòng, ngay trước đường vào cổng nhà thờ mà sao không nhận ra mình, khi mà mình đã ở đây hai ngày rồi!
Mình đem thắc mắc nói với chú Giáo phu thì được biết hai người đó trước đây cũng là người công giáo, sau theo lời xúi giục đi theo lạc giáo hmon. Bây giờ về làng nhưng mặc cảm, chưa hòa nhập được với dân làng.
Trong làng hiện còn khoảng 20 gia đình trong tình trạng như thế. ngay cả mẹ và chị chú Giáo phu cũng thuộc dạng này. Họ sống mặc cảm, cô lập. Con cái họ cũng thế, không học hành, đời sống khó khăn thiếu thốn vả về vật chất (vì trước đây họ cha rằng sắp tận thế - thời điểm năm 2000 – nên bỏ bê không lo làm ăn, kéo theo ảnh hưởng lâu dài) lẫn tinh thần, nhất là đời sống đức tin.
Nghe câu chuyện mà lòng thấy xót xa. Nghi thức Phục sinh sau đó diễn tiến tốt đẹp nhưng lòng mình vẫn không thấy thoải mái lắm. Nghe nói đêm nghi thức vài người trong nhóm họ cũng đi tham dự nhưng chỉ đừng ở đàng xa. Mình biết, Đấng Phục sinh sẽ không bỏ rơi họ nhưng làm thế nào để họ nhận ra điều đó.
Lúc chia tay bà còn, mình có nói gần nói xa với bà con như một lời nhắn nhủ. Hy vọng bà con sẽ là ánh lửa tiếp nối ánh lửa Phục sinh để sưởi ấm tâm hồn những anh chị em chưa hiệp nhất trọn vẹn với chúng ta.
Chia tay bà con mà lòng còn vẫn còn chút gì đó chưa trọn!


Chủ Nhật, 9 tháng 4, 2017

LÁ…


Nay non mơn mởn… mai sẽ già, sẽ vàng, sẽ héo, sẽ rụng, sẽ mục nát!
Cầm nhành lá trên tay… ta được nhắc nhở về sự đổi thay của con người.
Tiếng hò reo tung hô Vua Giêsu … rồi sẽ chuyển thành tiếng gào thét kết án một “Tử tội”!
Môi miệng cùng ăn chung một tấm bánh, uống chung một chén rượu … sẽ được dùng để chuyển trao một nụ hôn phản hội!
Môi miệng hào hứng thề sống chết … sẽ nhút nhát nói lời chối từ!
Những bước chân từng hăm hở theo Thầy… giờ đây co giò chạy tán loạn!
Lá là thế…tạm bợ biết bao, mỏng dòn biết mấy!
Nhưng…
Nguồn sức sống vẫn luôn luân chuyển trong thân, chẳng thay đổi bao giờ.
Con người bất trung… nhưng Chúa hằng trung tín.
Con người đổi thay vì sợ hãi… nhưng Thiên Chúa bất biến vì yêu thương.
Xin tình yêu của Chúa lấp đầy những sợ hãi trong con … để con luôn trung tín đáp trả lời mời gọi yêu thương của Ngài.




Thỉnh thoảng…


Thỉnh thoảng thức khuya để cảm thông với những người không thể ngủ dù rất muốn.
Thỉnh thoảng nhịn ăn để biết cái đói cồn cào của những người không có gì bỏ miệng.
Thỉnh thoảng đi dưới trời mưa để biết cái ướt át của những căn nhà dột nát.
Thỉnh thoảng đi đường xa trong tiết trời giá lạnh để hiểu cái rét của những người phải thức khuya dậy sớm hàng ngày để mưu sinh.
Thỉnh thoảng đi xa để biết cảm giác của những người nhớ nhà.
Thỉnh thoảng nhìn bữa ăn của những người nghèo để thấy cái sung túc của chính bản thân.
Thỉnh thoảng bỏ đi những cái lâu ngày không dùng để thấy nhiều người đang rất cần nó.
Thỉnh thoảng ngồi trò chuyện lâu giờ với một người để nhận ra những khắc khoải bên trong tâm hồn họ.
Thỉnh thoảng ngồi nhắm mắt để tâm trí được mở ra.
Thỉnh thoảng “dừng chân” để thưởng thức giá trị cuộc sống.
Thỉnh thoảng… có những phút thỉnh thoảng như trên sẽ thấy yêu cuộc sống hơn!
P/s: Thỉnh thoảng rãnh rỗi ngồi suy tư tí gọi là…



Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2016

HÃY KÝ THÁC ĐƯỜNG ĐỜI CHO CHÚA

Thứ 7 tuần XXX TNC (Lc 14, 1.7-11)
Phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên” (Lc 14, 11).
Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu không nhằm dạy ta một nghệ thuật sống: chọn cái này để được cái kia. Chọn chỗ cuối để được mời lên chỗ vinh dự. Chúa mời gọi ta hãy có lòng khiêm nhường thực sự. khiêm nhường như chính Chúa đã làm gương cho chúng ta. Khiêm nhường thực sự là phó thác đời mình trong tay Chúa. Chỉ có Chúa mới biết vị trí nào phù hợp và tốt cho ta.
Những vị trí ta tự tìm lấy có thể là ảo tưởng. Để đạt được vị trí đó, đôi khi ta phải “xô đẩy” người khác để chen chân vào. Thậm chí, có khi ta còn dùng người khác như viên đá lót đường, như bàn đạp để ta tiến bước. Có thể ta sẽ đạt được những vị trí như mình mong ước nhưng chắc chắn nó sẽ không bền. Người khác cũng sẽ tìm cách để kéo ta xuống.
Cũng có thể có những người khác đưa ta vào một vị trí nào đó. Ta có một nhóm người ủng hộ để nâng ta lên, đưa ta vào vị trí ta thích. Thế nhưng, người ủng hộ ta cũng có giới hạn. Cũng sẽ có nhóm người khác không ủng hộ ta, họ cũng sẽ tìm cách đưa ta xuống để đưa người khác lên. Do vậy, vị trí đó cũng sẽ không bền.

Có một vị trí khác sẽ bền vững hơn, đó là vị trí ta để cho Chúa xếp đặt: “Hãy ký thác đường đời cho Chúa, chính người sẽ ra tay”. 

Thứ Năm, 20 tháng 10, 2016

AI YÊU THƯƠNG THÌ KHÔNG QUAN TÂM ĐẾN VIỆC XÉT XỬ

Thứ Sáu tuần XXIX TN (Lc 12,54-59)
Khi anh đi cùng đối phương ra tòa, thì dọc đường hãy cố gắng giải quyết với người ấy cho xong” (Lc 12,58)
Luật cần thiết trong cuộc sống, nhưng khi đã cạn tàu ráo máng, người ta mới dùng luật với nhau. Đã dùng luật thì sẽ có người thắng kẻ thua. Niềm vui của kẻ thắng dựa trên nỗi buồn của kẻ thua. Nếu cuộc đời luôn phải xử với nhau theo kiểu thắng thua, nghĩa là luôn dùng luật với nhau thì thật nặng nề.
Chúa không muốn chúng ta dùng luật với nhau nhưng mời gọi hãy làm hòa với nhau. Không cần dùng đến luật nhưng hãy “thỏa thuận” với nhau. Đúng hơn, Đức Giêsu chỉ để lại cho chúng ta một luật duy nhất, đó là “Hãy yêu thương nhau” (Ga 15,12).
Chúa dùng một luật duy nhất để xét xử chúng ta, đó là luật yêu thương. Nếu ngay ở thế gian này chúng ta dùng luật yêu thương để đối xử với nhau thì chẳng cần quan tâm đến việc xét xử.


Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2016

HÃY KIÊN TRÌ CẦU NGUYỆN

Chúa nhật XXIX TNC (Lc 18,1-8)
Lời Chúa hôm nay với sứ điệp rất rõ ràng: Anh em hãy kiên trì cầu nguyện. Có lẽ nhiều người sẽ hỏi: Chúa nhân từ quãng đại, Chúa quyền phép vô biên, tại sao không ban ngay mà đòi hỏi ta phải kiên trì? Xin thưa, trước hết, Chúa muốn ta tin tưởng vào Ngài và thứ đến, Chúa muốn ta quý trọng điều sẽ lãnh nhận.
Thực vậy, chỉ ai tin tưởng thì mới kiên trì. Nếu không tin tưởng thì chẳng ai kiên trì làm gì! Một người đi đường chẳng may bị cảnh sát giao thông bắt dừng lại. Thường phản ứng đầu sẽ là “xin xỏ”. Khi xin, ta thường quan sát phản ứng của người đó. Nếu thấy có “hy vọng” ta sẽ kiên nhẫn để xin vì tin  có khả năng sẽ được. Còn nếu ngay từ đầu ta thấy thái độ dứt khoát của họ thì thôi, chẳng phí lời làm gì!
Thứ đến, có kiên trì xin ta mới quý trọng điều sẽ lãnh nhận. Nếu điều gì ta xin được một cách quá dễ dãi thì ta dễ coi thường. Một đứa con xin bố mẹ tiền để mua cái điện thoại hay chiếc xe. Nếu bố mẹ cho ngay mà không xét đến nhu cầu và lợi ích của nó thì sẽ dễ dẫn đến nguy cơ đứa con sẽ xem thường món đồ đó. Nó sẽ không biết giữ gìn. Nó cũng chẳng tiếc, chẳng xót khi món đồ đó bị hư. Trái lại, nếu thay vì chiều lòng con cái ngay, bố mẹ bảo con hãy cố gắng học cho giỏi rồi sẽ mua cho, hay là con hãy đi làm, dành dụm tiền rồi nếu thiếu bao nhiêu bố mẹ sẽ giúp thêm cho. Khi đó, chắc chắn đứa con sẽ trân trọng món đồ hơn, biết giữ gìn cẩn thận hơn. Nó sẽ xót xa khi món đồ đó bị hư bởi vì đó là món đồ mà nó đã đóng góp công sức vào mới có được.
Cũng vậy, khi cầu nguyện, Chúa muốn ta kiên trì, nhất là cộng tác với Chúa, để dạy ta biết trân trọng ơn Chúa ban cho. Quả thật, tất cả mọi ân huệ đều là món quà tặng nhưng không, xuất phát từ lòng thương xót của Thiên Chúa. Nhưng lòng thương xót Chúa không phải là sự dễ dãi. Chúa mời gọi ta phải cộng tác, phải đổ công sức vào để biết trân trọng hơn quà tặng của Thiên Chúa.
Quả thật, trong bài đọc một, Chúa có thể dùng quyền uy của mình mà cho quân Ít-ra-en chiến thắng một cách dễ dàng và mau chóng. Thế nhưng Ngài không muốn làm như vậy. Ngài muốn dân phải cộng tác: Mô-sê cầu nguyện còn Giô-suê thì cầm quân chiến đấu. Muốn chiến thắng thì phải cầu nguyện và chiến đấu chứ không phải ngồi không mà có. Dân Ít-ra-en chiến thắng là nhờ lời cầu nguyện chứ không phải nhờ vào tài năng của ông Giô-suê hay nhờ sức mạnh của dân. Bằng chứng là khi Mô-sê mỏi, hạ tay xuống thì dân Ít-ra-en thua, còn khi ông giơ tay lên thì dân thắng. Dù cho đôi khi Mô-sê có vẻ đuối sức trong khi cầu nguyện nhưng không sao, ông vẫn có thể tìm sự nâng đỡ. Có người nâng đỡ để tay ông luôn giơ lên cao trong tư thế cầu nguyện. Chúa có thể cho dân chiến thắng cách dễ dàng nhưng Người không làm như vậy. Dân phải cố gắng chiến đấu. Mô-sê phải kiên trì cầu nguyện thì chiến thắng mới đến. Chúa muốn dân ý thức chiến thắng đó là hồng ân Chúa ban qua việc cầu nguyện chứ không phải do khả năng của ai.
Trong Tin Mừng, qua câu chuyện quan tòa và bà góa, Đức Giêsu một lần nữa mời gọi ta rất rõ ràng: Hãy kiên trì cầu nguyện, Chúa sẽ cho. Không phải vì sợ ta quấy rầy như quan tòa trong câu chuyện nhưng Chúa nhận lời ta vì lòng thương xót của Ngài. Vì Ngài là người Cha giàu lòng thương xót, luôn ban điều tốt lành cho con cái mình. Ngài biết điều gì cần cho ta hơn chính bản thân ta, nhưng không vì thế mà dễ dãi. Lòng thương xót không phải là sự dễ dãi. Nếu Chúa dễ dãi, con người có nguy cơ xem thường ơn thánh của Ngài. Ngài muốn ta kiên trì cầu xin không chỉ vì muốn ta lệ thuộc vào Ngài nhưng còn vì muốn ta tin tưởng và trân trọng ơn thánh của Ngài. Đặc biệt, Ngài muốn ta cộng tác với Ngài để ơn thánh thực sự mang lại hiệu quả trên cuộc đời mỗi người chúng ta.

Chúng ta hãy tạ ơn Chúa vì lòng thương xót của Ngài. Chúng ta hãy kiên trì cầu nguyện trong tin tưởng vì lòng thương xót Chúa chắc chắn sẽ đáp lời. Chúng ta hãy cộng tác để biết trân trọng ơn món quà ân sủng mà Thiên Chúa tặng ban cho ta.

Thứ Ba, 12 tháng 7, 2016

PHÉP LẠ VÀ LÒNG SÁM HỐI

Thứ 3 tuần XV TN
Lời Chúa: “Bấy giờ Đức Giêsu bắt đầu quở trách các thành đã chứng kiến phần lớn các phép lạ Người làm mà không sám hối” (Mt 11,20)
Đi từ cuộc sống: Ngày nay còn có phép lạ nữa không? Câu hỏi này chắc sẽ có nhiều câu trả lời khác nhau. Có người bảo không vì Chúa đã về trời. Sứ vụ của Người ở trần gian coi như đã hết. Có người bao còn vì Chúa vẫn hoạt động, vẫn quan phòng. Có người bảo tùy đức tin của mỗi người, ai nhạy cảm với ơn Chúa thì nhìn ra phép lạ, ai thờ ơ nguội lạnh thì sẽ chẳng bao giờ nhận biết. Có điều chắc chắn là hễ nghe nói ở đâu có phép lạ đang xảy ra thì hầu như ai cùng muốn một lần đi tận mắt nhìn cho biết. Không biết được mấy người tự hỏi phép lạ đó (nếu đúng) xảy ra nhằm mục đích gì?
Lời Chúa soi đường: Chúa Giêsu làm rất nhiều phép lạ. Những phép lạ Người làm nhằm bày tỏ quyền năng và tình thương Thiên Chúa. Những phép lạ đó còn cũng cố niềm tin và mời gọi người ta sám hối ăn năn. Do vậy, dù có chứng kiến nhiều phép lạ đến mấy mà không nhận ra các điều trên thì cũng như không. Thậm chí còn phải chịu trách nhiệm nặng hơn nữa. Bài Tin Mừng hôm nay, Chúa khiển trách những người chứng kiến nhiều phép lạ Chúa làm mà không chịu sám hối ăn năn. Họ sẽ chịu xét xử nghiêm khắc hơn.
Cảm nghiệm tình thương: Vì Lòng Thương Xót, Chúa đã làm nhiều dấu lạ để giúp chúng con. Qua các phép lạ Chúa bày tỏ quyền năng và tình thương, Chúa kêu gọi vững tin và sám hối. Xin cho mỗi người chúng con cảm nhận được tình thương và Lòng Thương Xót của Chúa.

Dấn thân phục vụ: Dấu lạ vẫn đang tiếp diễn hằng ngày cho những ai có đức tin. Với đức tin và tình yêu, mỗi người chúng ta cũng có thể cộng tác để nối dài những phép lạ của Chúa. Ước gì những dấu lạ đó có thể hoán cải lòng mọi người.