Tôi cũng ái ngại cho họ thật,
nhưng ái ngại thì ít mà xót xa thì nhiều. Xót xa bởi trước đó tôi đã kịp liếc
qua mâm cơm còn dang dở. Nói mâm cơm cho sang chứ thực ra chỉ có nồi cơm, chén
muối ớt và ít rau luộc.
Tôi chợt nhớ lại câu chuyện
của một cha già. Trong một lần ghé thăm nhà dân, ngài vào thăm nhà
bếp. Khi cúi xuống mở nắp một chiếc nồi, ngài giật mình khi vỏn
vẹn trong đó là 2 con chuột. Cùng lúc cúi xuống đó, ngài kịp nhìn
thấy gói thuốc lá trong túi áo. Thế là theo sự thôi thúc của con
tim, ngài quyết tâm từ bỏ thuốc là kể từ lúc đó.
“Không có chi”, trong nhiều
trường hợp là lời từ chối khéo một lời khen nào đó, nhưng trong trường
hợp này thì nghe thật nao lòng.
“Không có chi” cũng cho thấy
một sự bất công về phát triển xã hội: có những người chẳng thấy
làm chi mà cái chi cũng có, ngược lại, có những người việc chi cũng
không từ nhưng trong nhà thì chẳng có cái chi.
Tôi chợt nhớ đến lời của
thánh Phaolô: bị coi là vô danh tiểu tốt nhưng kỳ thực chúng tôi được
mọi người biết đến; coi như phải ưu phiền, nhưng kỳ thực chúng tôi
luôn vui vẻ; coi như nghèo túng, nhưng kỳ thực chúng tôi làm cho bao
người trở nên giàu có; coi như không có gì, nhưng kỳ thực chúng tôi
có tất cả. (x. 2Cr 6,8-10). Có thể xem là tự an ủi nhưng kỳ thực, tôi
thấy nơi họ có rất nhiều thứ, những thứ mà Thiên Chúa đã ban cho họ,
không ai có thể lấy mất hay thay đổi được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét