Thứ 7 tuần IV PS
Người ích kỷ thường giữ lại những
gì tốt lành cho riêng mình. Họ không muốn chia sẻ vì sợ người khác cũng được
như mình, vì sợ điều tốt lành của mình sẽ bị lấy mất. Tóm lại, họ chỉ nghĩ cho
bản thân mà thôi.
Trái lại, người rộng lượng thường
nghĩ đến người khác, mong người khác cũng nhận được những điều tốt lành như
mình, lấy niềm vui của người khác làm niềm vui của mình. Do vậy, họ sẵn sàng
chia sẻ để được cảm nhận niềm vui của người khác.
Ơn cứu độ được Thiên Chúa thương
ban cho toàn thể nhân loại qua dân Do thái. Thế nhưng, đa số người Do thái hiểu
rằng đó là đặc quyền, là ơn riêng của họ. Do vậy, họ ganh tỵ và cảm thấy khó chịu
khi dân ngoại nhận biết Thiên Chúa.
Thực vậy, từ lâu, Thiên Chúa đã dần
hé mở chương trình cứu độ của Người, chẳng hạn như lời tiên báo của tiên tri
Isaia vào năm 750 TCN: Ta sẽ đặt Ngươi
làm ánh sáng muôn dân để Ngươi mang ơn cứu độ của ta đến tận cùng cõi đất
(Is 49,6). Thế nhưng khi Phaolô và Banaba loan báo Tin Mừng cho dân ngoại thì gặp
phải sự chống đối từ người Do Thái. Thậm chí họ còn trục xuất hai ông ra khỏi
thành. (Cv 13,44-52)
Đôi khi, chính sự ích kỷ đã ngăn
cản sức lan tỏa của Tin Mừng theo mong muốn của Chúa Giêsu. Đôi khi chính sự
ích kỷ của bản thân người Ki-Tô hữu đã ngăn cản người khác đến với Chúa.
Đúng ra, mỗi người chúng ta đều
được mời gọi trở thành ánh sáng cho người khác để dẫn đưa họ về với Đức Ki-Tô. Đó
chính là trách nhiệm, là bổn phận, là ơn gọi cao quý của người Ki-Tô hữu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét