Thứ
Hai tuần 2 mùa Chay (Lc 6,36-38)
Anh
em hãy có lòng nhân từ, như Cha anh em là Đấng nhân từ. Anh em đừng xét đoán,
thì anh em sẽ không bị Thiên Chúa xét đoán. Anh em hãy tha thứ, thì sẽ được
Thiên Chúa thứ tha.
Câu
chuyện:
Zenkai là người giúp việc cho một viên chức của triều đình. Vì yêu
người vợ ông chủ nên anh tìm cách giết ông ta và cùng bà đến một
vùng đất xa lạ sinh sống. Tiếc thay cuộc sống với bà ta cũng chẳng
trọn vẹn, anh lại bỏ bà đến một nơi khác. Trong cảnh bần cùng,
Zenkai hồi tâm lại những hành động tội lỗi của mình. Anh hối hận và
quyết tâm làm một việc thiện để đền bù.
Zenkai đến một vùng núi hiểm trở,
cuộc sống khổ cực nơi đây cách biệt với thế giới bên ngoài vì đường
xá đi lại khó khăn. Anh quyết định đem sức lực còn lại đào một con
đường xuyên núi để mọi người có thể mở ra với thế giới.
Thế rồi ban ngày Zenkai đi khất
thực, ban đêm cặm cụi đào hầm. Công việc ròng rã 30 năm trời, Zenkai
vẫn trung thành với quyết tâm của mình.
Trong khi đó, người con của viên
chức triều đình cũng quyết tâm trả thù cho cha mình. Cuối cùng, chàng
ta cũng tìm ra tung tích của Zenkai. Chàng tìm đến đúng lúc Zenkai
đang hì hục với công việc của mình. Biết rằng không thể trốn tránh,
Zenkai cầu xin anh ta một điều: đó là hoàn tất đường hầm. Trước thái
độ thành khẩn của Zenkai và biết rằng Zenkai không thể trốn đi đâu nữa,
con của viên chức bằng lòng ngồi chờ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, người
thanh niên không biết làm gì ngoài việc ngồi chờ. Chàng quyết định
phụ với Zenkai một tay để công trình sớm hoàn tất và chàng cũng sớm
trả thù. Nhưng chỉ sau một thời gian làm việc với kẻ giết cha mình,
chàng ta cảm thấy ý muốn báo thù tan biết mất, thay vào đó là lòng
cảm phục trước sự nhẫn nhục và ý chí của Zenkai. Rồi con đường
cũng hoàn thành trước dự tính. Giờ đây dân làng có thể qua lại vùng núi
hiểm trở một cách dễ dàng.
Giữ đúng lời hứa, Zenkai đến phủ phục
trước mặt người thanh niên để chấp nhận sự trừng phạt. Nhưng người thanh niên vừa
đỡ Zenkai dậy vừa nghẹn ngào nói: “Làm sao tôi có thể chém đầu thầy tôi được?”
(Lẽ Sống).
Lời
bình:
Nhiều người ôm mối sầu hận suốt đời để rồi héo hon tháng ngày trong
khi “kẻ thù” vẫn sống bình thản. Tha thứ là cách chữa lành đời
mình vì việc xét xử đã có Thiên Chúa lo liệu. Tha thứ còn là cách
tạo “công phúc” cho cho mình, cho người khác và cho xã hội. Biết là
khó nhưng nhờ ơn Chúa giúp cùng với quyết tâm của ý chí ta có thể
lay động con tim. Hãy tin mình làm được!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét