Tuần I Mùa Vọng - Thứ Sáu
27 Đức Giê-su đang đi đường, thì có hai người mù
đi theo kêu lên rằng : "Lạy Con Vua Đa-vít, xin thương xót chúng tôi
!" 28 Khi Đức Giê-su về tới nhà, thì hai người mù ấy
tiến lại gần. Người nói với họ : "Các anh có tin là tôi làm được điều ấy
không ?"
Bài Tin Mừng hôm nay cho thấy
Đức Giê-su có vẻ thờ ơ với lời kêu xin của hai người mù. Thực vậy,
khác với những lần trước, Đức Giê-su chủ động trong việc lắng nghe
hay nhận thấy tiếng kêu xin của các bệnh nhân, lần này, Đức Giê-su
dường như chẳng hay biết gì dù hai người mù đã kêu xin ngay khi Người đang
đi đường. Tác giả Tin Mừng không cho biết đoạn đường từ đó về đến
nhà là bao xa nhưng chắc chắn nó là đoạn đừng khá dài với hai người
mù! Khởi đầu lời kêu xin, hai người mù đã bày tỏ niềm tin của mình
qua việc dùng tước hiệu “Con Vua Đa-vít” để gọi Đức Giê-su. Thế nhưng,
Người vẫn im lặng. Đoạn đường của im lặng này chính là đoạn đường
của đức tin được tôi luyện.
Đoạn đường này có lẽ mỗi
người chúng ta cũng đã từng bước đi. Chúng ta đã cất lời kêu xin với
với tất cả đức tin của mình. Thế nhưng Thiên Chúa vẫn im lặng. Sự im
lặng của Thiên Chúa đôi khi làm ta cảm thấy khó chịu. Cái im lặng
khiến ta thấy cuộc đời thật nghiệt ngã! Thế rồi ta dễ tủi thân,
trách hờn Thiên Chúa thậm chí “nghĩ chơi” với Người. Đó có thể là
thời gian khiến ta thất vọng, buông xuôi.
Quả thực, sự im lặng của Thiên
Chúa đôi khi là một mầu nhiệm ta không thể lý giải bằng lý trí của
mình. Thế nhưng có một điều chắc chắn, giống như đoạn kết của câu
chuyện này, đó là sau thời gian im lặng, Thiên Chúa sẽ lên tiếng khi
con người kiên trung đến cùng.
Lạy
Chúa, xin cho con giữa vững đức tin đến cùng để dù phải trải qua
thời gian im lặng của Chúa thì con vẫn luôn xác tin rằng rồi cũng
đến lúc Ngài sẽ ra tay!